Hẻm nhỏ tăm tối, lối vào ngổn ngang những túi rác bốc mùi đã tích tụ lâu ngày.
Trong hẻm có vài ba ngôi nhà xập xệ chỉ có vài mét vuông còn chẳng đủ xếp một cái giường nằm tử tế.
Đơn giản một cái chiếu trải trên đất thêm hai ba lớp chăn cũ cũng coi là tạm được.
Mạc Chính Hoan nằm trên đống chăn co ro một góc.
Hắn từng là Mạc Đại Thiếu ho một tiếng cũng đất rung trời chuyển, nắm trong tay tập đoàn Mạc Thị, công ty lớn nhỏ chi phối rất nhiều mảng hoạt đồng khác nhau.
Là một tập đoàn phát triển đa quốc gia lớn mạnh nhất Tinh Lạc Thành.
Một đời của hắn sống trong hoàng kim.
Giờ lại sa cơ thất thế đến chỗ nằm tử tế cũng chẳng có.
Gương mặt điển trai xuất chúng giờ gầy gò đến đáng thương, mái tóc dài che hết tầm mắt của hắn, râu và ria mép đã mọc lổm nhổm.
Trên người chỉ có bộ quần áo mỏng cũng phai hết màu.
Tiếng két két do cửa gỗ mục kêu ra khiến hắn chú ý.
Nhìn về phía cánh cửa xập xệ gần trước mắt, một thiếu niên tầm 21 tuổi bước vào.
Gương mặt thiếu niên hằn một vết sẹo từ miệng kéo đến gần mang tai trông rất dọa người.
Thế nhưng cậu lúc nào cũng mang một vẻ tươi cười lạc quan, đôi mắt cậu dịu dàng nhìn hắn.
Mạc Chính Hoan thấy cậu về, đôi mắt ảm đạm đã có một tia sáng.
Hắn cười đến hạnh phúc, ngồi bật dậy dơ tay hai về phía cậu.
"Em về rồi!!"
Nhất Bảo thấy thế liền xà vào lòng hắn, mặc dù có chút khổ cực nhưng đây chính là ngày tháng hạnh phúc nhất của bọn họ..
"Ừm, em về rồi.
Có mang theo bánh nữa nè!"
Nói xong liền dơ túi bóng quơ trước mặt hắn, trong túi bóng là một bánh kem nhỏ vị dâu tây rất ngon mắt.
Mạc Chính Hoan ôm cậu ngồi giữa hai ch@n hắn, để cậu tựa vào lồ ng ngực của mình.
Nhất Bảo bỏ bánh kem ra khỏi túi, lấy chiếc thìa nhỏ đi kèm, xúc một miếng muốn đút cho hắn ăn.
Miếng bánh dâu rất ngọt, bánh thì xốp xốp thêm kem dâu chua chua ngọt ngọt rất mê người.
Hắn chỉ ăn được một miếng vì vốn không thích ngọt, còn lại hắn đều đút cho cậu ăn hết.
"Anh không thích dâu nhỉ? Vậy anh thích vị gì? Matcha, socola hay vani?"
"Thích em!"
Nhất Bảo mở to đồng tử nhìn hắn, hai tai cùng mặt bị hắn nói lời trêu ghẹo đỏ cả lên.
Dù không phải lần đầu hắn nói vậy nhưng cậu vẫn thấy thật hành phúc.
"Đừng trêu em nữa mà.."
"Không trêu, là thật..
thích em!"
Mạc Chính Hoan cười cười nhìn bảo bối trong lòng.
Nếu hắn có cơ hội sống lại, hắn muốn bù đắp cho cậu thật nhiều, hắn muốn cậu ăn bao nhiêu tùy thích Hắn muốn mua cho cậu thật nhiều áo bông dày để cậu không còn phải chịu lạnh vào mùa đông nữa.
Hắn muốn để cậu sống chủ cần thảnh thơi chờ hắn tới sủng.
Đáng tiếc..
không có nếu như..
2 năm trước hắn bị bạn bè phản bội, người muốn giúp hắn bị hắn hiểu lầm xa cách, người hắn coi trọng lại từng chút hại chết hắn.
Hắn coi tiểu tình nhân bên người làm thân thiết lại bị chơi một đòn đau, tiểu tình nhân lại là người của đối thủ cạnh tranh đưa đến gi3t chết hắn.
Từng người một phản bội đưa hắn từ đỉnh vinh quang đạp xuống mặt đất.
Nhìn từng thứ của mình bị đoạt đi mất mà chẳng thế làm gì, lại bị hại mất đi cả đôi chân.
Đến cuối cùng lại chỉ có một mình cậu ở lại bên hắn, cho dù hắn chẳng còn gì trong tay, cho dù hắn chỉ là một tên tàn phế.
Nhớ lại trước kia bản thân đối xử với cậu tệ đến mức nào hắn liền hổ thẹn đến tâm.
Cậu chỉ đơn giản là một người hầu nhỏ bé mang tâm tư đến hắn.
Lúc đó hắn vẫn còn là Đại Thiếu cao ngạo, nhìn xuống đoạn tình cảm đó cảm thấy bị sỉ nhục.
Đối với cậu càng thêm ghét bỏ, ả tình nhân cũng không ít lần tác quái hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Đến giờ nhìn cậu vì cứu hắn mà mang sẹo trên mặt, vì hắn làm việc đến không tiếc mạng khiến hắn hận không thể tát vào mặt mình mấy cái.
"Hoan Hoan!"
Nhất Bảo thấy hắn thất thần nhìn mình có chút lo lắng.
Cậu biết, tội lỗi trong hắn lại tìm đến rồi.
Cậu đã nói rất nhiều lần, cậu không thấy mệt cũng không tủi thân, cậu thấy cuộc sống bây giờ thật tốt, được ở cạnh nhau như vậy chính là nguyện ước cả đời của Nhất Bảo.
"Hửm? Sao vậy?"
Nghe gọi hắn mới từ ảo mộng tỉnh lại.
Thấy bảo bối trong lòng lo lắng cho mình liền cảm thấy hổ thẹn.
Năm đó vốn dĩ hắn ngứa mắt đuổi cậu đi trong đêm mưa bão, lại không ngờ cậu vẫn luôn theo dõi hắn, lại cứu hắn một mạng.
Hắn được cậu mang về nhà chăm sóc, vốn dĩ cậu có một căn nhà nhỏ lại vì chữa chạy cho cái chân tàn tật của hắn đã tiêu tốn hết những gì mình có.
Kết quả chân hắn vẫn không thể đi lại, còn cậu vì hắn phải đi khắp nơi kiếm tiền cuối cùng cũng thuê được một nơi ở tạm...!Cậu vì hắn chịu quá nhiều ủy khuất quá nhiều..
"Bảo Bảo.."
"Hửm? Hoan Hoan sao vậy?!"
Mạc Chính Hoan ôm lấy bảo bối trong lòng, nhẹ nhàng vuốt v e khuân mặt có chút sương gió của cậu.
"Anh yêu em!"
Nhất Bảo ngượng ngùng nhìn hắn, siết lấy eo nam nhân trước mặt.
"Em cũng yêu Hoan Hoan.."
__________________________
Lửa lớn bốc lên, khói mù mịt tràn vào con hẻm nhỏ.
Tiếng hò hét oán than, ngọn lửa ngày càng lớn.
Như một con quái vật nuốt trọn mọi thứ xung quanh.
Nguồn lửa không biết được bắt nguồn từ đâu, lan ra dữ dội.
Cứu hỏa vẫn chậm chạp chưa đến, người dân oán than nhìn cơ nghiệp của mình sụp đổ...
Chẳng một ai chú ý hai thân ảnh mắc kẹt trong biển lửa.
Nhìn đống hỗn độn chặn kín lỗi ra của hẻm nhỏ.
Nhất Bảo cảm thấy ông trời thật bất công, rõ ràng bọn họ đã chạm đến ngưỡng hạnh phúc lại cố tình muốn cắt đôi đoạn tình này..
"Hức hức..
Hoan Hoan...!Hoan Hoan ơi..
hức..
tại sao..
tại sao lại bất công như vậy..
hức hức.."
Mạc Mạc Chính Hoan ngửi thấy một mùi xăng nhè nhẹ, không khó đoán.
Hắn ôm chặt lấy bảo bối đang nức nở trong lòng.
"Bảo Bảo, đời này hại em rồi.
Nếu có kiếp sau, anh hứa sẽ dùng cả mạng mình để yêu em.
Xin lỗi Bảo Bảo...!xin lỗi..
Nếu..
nếu thật sự có kiếp sau..
anh cưới em nhé..
được không?!"
"Ưm! được..
hức..
em đồng ý mà.."
Giọt nước mắt ấm nóng rơi trên vai áo thiếu niên.
Căm phẫn, bi thương, hối hận, tiếc nuối đều có.
Mạc Chính Hoan ôm chặt lấy cậu, cố gắng bảo vệ bảo bối của mình trong những giây cuối cùng.
Biển lửa nhanh chóng nuốt trọn bọn họ.
Nuốt trọn đoạn tình cảm ngắn ngủi đáng thương.
Cho đến khi cơn mưa lạnh trút từng hồi xuống, tiếng còi cứu hỏa ngân vang trong đêm lạnh lẽo.
Đám đông bu lại nhìn từ trong đống đổ nát,hai thân ảnh đã cứng đờ mất đi hô hấp.
Một nam nhân cao lớn ôm chặt thiếu niên trong lòng.
Lửa lớn khiến da thịt nam nhân rách toạc dọa người, thiếu niên trong lòng lại hết sức an ổn.
Bọn họ chỉ trỏ, có người thương tiếc có người tò mò, có người lại cười cợt.
Vụ việc chấn động một thời gian.
Nguyên nhân được đưa ra qua loa đơn giản, đưa cho người dân thiệt một chút bồi thường thỏa đáng, lại hỏa táng hai nam nhân xấu số cũng đã chẳng còn ai quan tâm đ ến nữa, chìm vào lãng quên....