Heo Ngốc, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 8: Bệnh





*Trên chiếc xe BWM:
- Cô đúng là đồ heo ngốc mà, bị chơi một vố, giờ tỉnh chưa hả??
- ...
- Tình yêu đích thực? Bớt mơ mộng đi
- ...
- Biết lỗi nên nghỉ cãi rồi à??
- ...
- Này, Đình Đình, sao không trả lời??
Hắn vừa lái xe vừa thuyết giáo nó, nhưng không hề hay biết mình đang độc thoại. Quay sang nó đang ngồi kế bên thì thấy mồ hôi nó đổ nhiều quá, mặt xanh hẳn đi, tay chân tím tái, lạnh như đá. Vội vàng đưa nó về nhà. Hắn cẩn thận bế nó từ xe vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt nó nằm vào chiếc giường êm ái. Sau đó, dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể nó gần 40°C.
- Lạnh...Lạnh....- nó thều thào bất lực
Hắn đắp chăn cho nó rồi ra ngoài mua thuốc. Khi đó, nó đã tỉnh lại được một lúc, thấy mình đang nằm trong phòng, còn tên đáng ghét kia đâu mất. Nó muốn cử động nhưng bất lực. Hậu quả nó té xuống sàn và xỉu (-_-). Hắn vừa mua thuốc về tới đã thấy cục thịt hơn 50kg đang nằm bất động dưới sàn, nhẹ nhàng bế nó đặt lên giường. Nhìn ngắm nó, hắn phải công nhận, khi nó ngủ *người ta bất tỉnh ông ơi* trông nó thật đáng yêu, khuôn mặt nó toát ra một thần sắc thánh thiện với hàng mi dài cong vút, làn da trắng hồng, thế nhưng một giọt nước mắt đang chảy dài trên khóe mắt nó, hắn một tay lau nước mắt ấy, một tay luồn vào mái tóc đen mượt của nó, nhìn làn môi khô mà hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, không thể kìm chế được bản thân, vô tình khoảng cách giữa hai khuôn mặt từ từ sát nhau hơn, và rồi môi hắn đã kề vào môi nó từ bao giờ, cứ như là một lực hút của nam châm đã đẩy hắn vào, hắn ngông cuồng trao nụ hôn nóng bỏng, hắn tham lam cho đầu lưỡi của mình chờn vờn vào khoan miệng, đầu lưỡi nó, nghịch ngợm trêu đùa, không ngừng mút đi vị ngọt - cái mà người ta gọi là vị ngọt của tình yêu, không ngừng khiêu khích, một sức hút thật mạnh, một sức nóng lan tỏa khiến cho hắn chẳng muốn thoát ra khỏi môi nó một chút nào. Nụ hôn đó rất dài, rất sâu, rất cháy bỏng. Lúc hắn đủ tỉnh táo trở lại, khuôn mặt nó đỏ bừng lên vì thiếu oxi, môi đã hơi sưng, hắn khẽ mỉm cười mà luyến tiếc dời khỏi bờ môi ấy. "Cảm giác này là sao?? Thật lạ". Ngay sau đó, nó cũng từ từ thức giấc mà không hề biết mình đã bị mất first kiss từ bao giờ. Đập vào mắt nó lúc này là hình ảnh tên quái vật độc ác đang khẽ cười giống như bị tự kỉ

- Bị lâu chưa - giọng nó thều thào
- Hả..??
- Không có gì, tôi đói - nó
- Uống thuốc - hắn đưa thuốc và cốc nước cho nó
- Anh điên à?!! Tôi đói mà anh bắt tôi uống thuốc là sao?? - nó gắt
- Đợi tôi đi mua - hắn
- Tôi không muốn, anh nấu đi - nó
- ...
- Sao còn đứng ra đó, anh sao vậy??
- Cô kêu tôi nấu, cứ như tôi đang chăm sóc người yêu ấy nhỉ - hắn ghé sát tai nó thì thầm
- Ờ vậy anh mua cũng được - nó hơi ngượng mặt đỏ như cà chua chín
- Không, tôi nấu - hắn
- Nhanh nhanh lên nha, tôi chịu không nổi rồi
Thấy hắn lo lắng cho nó như vậy nó thấy lạ lắm, nhưng vậy cũng tốt, nó sẽ được trả thù những ngày tháng hắn bắt nạt nó và có lẽ cũng là cách nó bớt đi phần nào nỗi buồn nhỉ?? Một mối tình đầu mà nó đã ngu ngốc tin vào??? Để rồi kết thúc là một sự đau đớn với nó. Nó rơm rớm nước mắt khá lâu mà không hề để ý một hình bóng người con trai đang cầm một tô cháo nóng hổi nhìn nó từ phía cửa ra vào. Người con trai đó là hắn, nhìn nó, hắn cũng không cảm thấy khá hơn, tim hắn cũng đau lắm, nhìn nó khóc mà hắn không thể làm gì ngoài nhìn hình bóng ấy đang sưng húp cả mắt. Hắn đem cháo vào, khuôn mặt trở nên lạnh hẳn, song vẫn nhẹ nhàng thổi nhẹ lên từng thìa cháo nóng, đút cho nó:
- Ăn đi
Nó phải công nhận mặt hắn lúc nãy vẫn còn tươi tỉnh, sao giờ lại quay 180° rồi nhỉ?? Hay hắn giận vì thái độ nó lúc nãy hơi quá đắng??!!
- Phong!! Tôi muốn cảm ơn anh
- Không có chi

- Giờ lại còn làm phiền anh thế này, xin lỗi - nó ngập ngừng
- Cô không cần phải xin lỗi, hứa với tôi đừng khóc nữa là được - hắn lấy tay gạt nhẹ đi giọt nước mắt còn tồn đọng trên khóe mi của nó. Mặt nó nóng hẳn đi, tim đập mạnh hơn vì hành động này của hắn, nó chỉ lí nhí:
- Sao anh biết tôi ở đó mà tìm??
-...
- Không nói cũng được - nó
-------------------------------------------------------
*flashback:
Tại thế giới ngầm, hắn từ trên xe chậm rãi bước xuống. Bạn thân hắn - Nam tiến lại:
- Bọn này tao đã giải quyết xong rồi. Mày tính xử thế nào?? - anh chỉ vào một đống chiến trường đầy máu, tanh khủng khiếp. Không gian thật lạnh đến thấu xương, thật ghê tởm.
- Kêu bọn đàn em dọn đi, còn thằng cầm đầu cái lũ khốn nạn đó, giao cho mày - hắn đặt tay lên vai anh rồi lái xe trở về.
Về nhà, hắn thấy không gian sao mà yên lặng quá, từ ngày heo ngốc bước vào căn biệt thự của hắn, chưa bao giờ hắn không nghe thấy tiếng đổ nát của những cái ly, cái chén hay khói đen nghi ngút vì những lúc nó mãi mê lướt facebook mà quên tắt bếp khi đang nấu ăn làm thức ăn bao giờ cũng bị khét hay bị khê nên mỗi ngày hắn cứ phải canh chừng nó. Nuôi ô sin như nó thật khổ, nhưng không biết tại sao hắn lại cứ thích giữ lại, gặp những người khác hắn đã đuổi không thương tiếc rồi. Không lẽ nó đã bớt vụng về rồi?? Không tin, không tin. Hắn từ từ vặn ổ khóa và đẩy nhẹ cửa.
- Đình Đình, cô đâu rồi??

Hắn tìm khắp căn biệt thự mà không thấy nó đâu, hắn bắt đầu lo lắng, chợt nhớ sáng nay nó nói là sang nhà Gia Mỹ, phải rồi phải gọi cho Gia Mỹ.
- Chào, Gia Mỹ xin nghe! - đầu dây bên kia bắt máy
- Phong đây, Đình Đình có ở chỗ cô không?? - hắn
- Không, có chuyện gì vậy?? - nhỏ hỏi lại
- Không liên quan tới cô nữa - hắn
- Ơ cái tên này...
Tút...Tút...tút. Đầu dây bên hắn đã giập máy làm nhỏ giận không thể tả nổi,"người gì mày vô duyên, mà hình như hắn đang hỏi thăm Đình Đình, có thể lắm chứ, được xem tôi trị anh như thế nào nhé, tên đáng ghét" trong đầu nhỏ đã có một quỷ kế hết sức là kinh khủng sắp diễn ra. Bên cạnh đó, hắn đang đau đầu, lục lại kí ức để tìm nó và rồi hắn nhớ lại lời rủ rê của Lâm ngày hôm qua và đến tìm nó.
--------------------------------------------------------
Thoáng chốc, cháo trong tô đã hết sạch, hắn đưa thuốc và nước cho nó. Một tay xoa nhẹ lưng nó khi nó đang uống từng viên thuốc và từng ngụm nước. Sau đó, nhẹ nhạng đặt nó nằm xuống chiếc gối mềm mại, cẩn thận đắp chăn rồi rón rén tắt đèn về phòng, hắn cố không phát ra tiếng động để giấc ngủ của thiên thần không bị đứt quãng.