Heo Ngốc, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 11: Cô Em Gái Xuất Hiện





- Heo à, dậy!!! - hắn
- Mới 6h mà - nó
- Cô dậy không, hay muốn tôi hôn cô - hắn cười ranh mãnh, mặt từ từ ghì chặt vào mặt nó
Nó không nói không rằng nữa, chỉ đứng lên bước ra khỏi chiếc giường ấy để vào nhà vệ sinh, hắn cũng thấy hơi lạ. Nhưng...có khi nào nó vẫn còn nhớ chuyện hôm qua không??? Đúng là hắn đã tỏ tình, mà cũng không biết như vậy có đúng không. Mong là nó không cảm thấy khó xử.
5 phút sau, nó bước ra khỏi phòng, đồng phục đã chỉnh tề đâu vào đó, bước xuống dưới lầu thấy hắn đang ngồi trên ghế sofa & đọc sách. Thấy nó đã chuẩn bị xong, hắn cất giọng:
- Đi - hắn
- Đi đâu?? - nó
- Ăn sáng - hắn
- Ừ - nó
- Đình Đình - hắn
- Sao?!! - nó
- Cô giận tôi à?? - hắn
- Đ..đâu có - nó
- Vậy đi - hắn
10 phút sau, hắn đưa nó đi ăn sáng ở một nhà hàng Ý sang trọng. Nó nhìn không gian nhà hàng mà hoa cả mắt, quên luôn mục đích ban đầu, vừa ngồi vào ghế, nó nhìn menu một lúc và gọi ra cả trăm món, nào là mì ý sốt Spaghetti, pizza, bánh mì Focaccia,...vân vân và mây mây. Hắn mỉm cười nhìn nó, đáng lẽ định khao xin lỗi, nhưng cái đầu chứa toàn mưu mô như hắn đâu có vừa, chắc phải sử dụng cách này thôi, có thể sẽ giúp hắn không ăn bơ của nó nữa :)))
~-Giờ mới biết loài heo có dạ dày không đáy?? - hắn nhìn nó, khóe môi chợt cong lên
- Sao anh biết loài heo có dạ dày không đáy?? - nó ngừng ăn nhìn hắn thắc mắc
- Nhìn cô thôi, tôi cũng biết rồi - hắn
- Ừ thì tôi heo, ai có lòng thì tui có dạ nhá, đồ xấu bụng- nó
- Tôi nói tôi mời cô à - hắn
Nói xong, hắn gọi người phục vụ tới để yêu cầu tính tiền. Đưa cho nó hóa đơn thanh toán làm nó hơi sốc.
- Oát đờ??!! 2 triệu rưỡi - nó
- Thanh toán đi chứ - hắn

- Huhu anh lừa tôi, tiền đâu tôi trả - nó
- Cô không trả tiền kệ cô, người ta nhốt cô vào tù cũng được - hắn vô tình
- Tuấn Phong đẹp trai, kute à, anh giúp tôi thanh toán đi mà - nó
- Giúp cô?? Tôi được gì?? - hắn gỉa vờ suy nghĩ
- Anh muốn gì tôi cũng đồng ý hết - nó giơ mắt cún nhìn hắn
- Được rồi, vậy chuyện hôm qua, tôi chỉ đùa thôi. Đừng lạnh nhạt với tôi nữa - hắn
Nó chợt đứng hình, hắn không nhắc chắc nó cũng không nhớ đâu. Nó muốn quên mà, sao hắn cứ khơi hoài. Nó đỏ mặt, ngưng năn nỉ, giọng nghẹn ngào:
- Tôi biết anh đùa giỡn mà nên tôi không bận tâm, không trông chờ đâu!!
- Ừ. Xin lỗi - hắn
- Không sao - nó
Sự thật hôm qua lúc hắn nói câu đó, trái tim nó đã lệch một nhịp rồi. Nhưng nó vẫn không thể xác định được, liệu hắn có đùa giỡn tình cảm nó, hay hắn đang thật lòng nên nó mới cảm thấy hơi ngại khi đối mặt với hắn. Giờ hắn đã nói vậy, nó cũng không còn cảm thấy một chút bận tâm nữa. Ya! Thật thoải mái!!!
Hắn nhìn nó, khẽ lắc đầu:"Cô đúng là đồ heo ngốc mà!"
-------------------------------------------------------
Một lúc sau, chiếc xe hơi của hắn và nó đã đậu tại trường. Như thường lệ, tiếng hò hét và tiếng xì xầm về cặp đôi đũa lệch vẫn như mọi ngày. Nó và hắn giờ đã chai mặt, không còn quan tâm đến những lời to tiếng nhỏ ấy nữa.
- Cô lên lớp trước đi, tôi về phòng hội học sinh có việc - hắn
- Ừ - nó
Nó bước vào lớp, đập vào mắt là hình ảnh nhỏ và anh đang phân chia ranh giới. Mặt cả hai đằng đằng sát khí, ánh mắt như tia điện, khiến cho không khí xung quanh cái bàn của hai đứa bị bao bọc bởi một vùng trời u tối. Trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết, cách tốt nhất là cất cặp rồi trốn +.+
Nghĩ ngợi một lúc, nó lén lén cất căp, đi xuống gần tới căn tin đã bị một bàn tay nắm lại:
- Tính đi bỏ tao à!! - nhỏ
- Á hihi tao tưởng mày có chuyện tâm sự với Nam - nó
- Giữa tao và Nam không còn gì nữa - nhỏ
- What?! - nó
- Xuống căn tin, tao kể - nhỏ

- Ừ - nó
***flashback***
Khi hắn và nó đã lên xe đi về, bên trong nhà hàng Blue Star:
- Mỹ à, có vẻ như mọi người về hết rồi, anh đưa em về - Khánh
- Ách, không cần đâu, em...hức...tự về, vì...hức...em đi xe máy tới...hức...- nhỏ
- Em uống nhiều quá rồi, để anh...
Khánh chưa nói hết câu, một người con trai đeo kính đen, cao ráo, trông như mafia (không nói cũng biết :3) chen ngang:
- Để tôi - anh
- Cậu là...-Khánh
- Bạn trai cô ấy - anh
- Sao có thể, nếu Mỹ có người yêu thì đâu đến đây - anh
- Anh không cần biết, phiền thật - rồi anh quay sang nhỏ - Về thôi em
- Anh là ai?? Tôi không quen biết anh - nhỏ
- Em đừng như vậy có được không?? - anh - Anh Khánh, anh đưa em về nha, xe của em đậu ở bãi đậu xe đấy, chìa khóa đây
Nói rồi, nhỏ quăng chìa khóa đưa cho Khánh. Trong lúc Khánh ra ngoài, anh lườm lạnh nhỏ:
- Em sao vậy?? Giận à?? - anh
- Tôi mệt - nhỏ
- Mệt??!! - anh
- Tôi về - nhỏ
Chưa bước được 1 bước, bàn tay anh đã nắm lấy tay nhỏ, lực siết mạnh vào cổ tay, giọng đầy lạnh lùng:
- Em mà về cùng tên đó, mình sẽ chia tay - anh
- Ok, tôi cũng chán rồi, trò chơi đến đây the end - nhỏ

- Trò chơi?? - anh
- Bye - nhỏ
Nhỏ vẫy tay bước đi, không thèm đếm xỉa, quay lại nhìn anh một chút. Dù bên ngoài thể hiện như vậy, nhưng bên trong nhỏ đau lắm. Cứ xem như nhỏ ích kỉ đi, quả thật nhỏ không chịu nổi những lời đe dọa của đám fan girl, hay những lần anh bị bọn hồ ly ấy bao quanh. Vậy mà anh toàn vui vẻ, tươi cười. Tình yêu của nhỏ và anh dù cả hai đã đồng ý quen nhau, nhưng chưa công khai rộng rãi. Nhỏ tức lắm, nhiều lần nói với anh, nhưng nhận được gì?? Chỉ toàn là nụ cười, lời nói an ủi nhỏ từ từ, chịu thiệt một chút bla bla. Thật là tức. Nhỏ không thể yêu một người không dứt khoát như vậy một phút, một giây nào nữa.
--------------------------------------------------
- Thôi đừng khóc, tao sẽ luôn bên mày mà, mạnh mẽ lên - nó đưa cho nhỏ chiếc khăn mùi xoa
- Ừ - nhỏ
Từ xa, ánh mắt anh đã thấy nhỏ khóc, anh biết là nhỏ giận về chuyện gì (vì đã nghe thấy qua điện thoại lúc nó bệnh) nhưng thật sự anh cần thời gian suy nghĩ, không phải anh không yêu nhỏ, nhưng anh vẫn chưa thể xác định được người con gái mình từng yêu đơn phương của ngày xưa và người yêu hiện tại là mình cần ai hơn. Anh không dám công khai rộng rãi đơn giản anh không muốn nhỏ làm người thay thế cho cô gái ấy. Chỉ như vậy mà anh mất nhỏ rồi sao??
***Ra về***
- Cậu chủ, mưa rồi, cậu không lên xe cẩn thận cảm đó - bác tài xế nhà anh
- Bác về trước đi, tôi muốn đi dạo - anh
- Nhưng - bác tài xế
- Không sợ tôi cắt tiền lương sao??!! - anh
Hoảng sợ, bác lái xe về trước. Để lại anh đứng dưới mưa, Anh thẫn thờ bước đi, không biết mình cần đi đâu, mưa ngày một nặng hạt, mưa rửa sạch nỗi buồn, mưa khơi gợi kỉ niệm ngày anh gặp nó. Cái ngày anh bị cô gái mang tên Mộc Linh từ chối tình cảm. Anh nhớ rõ, hôm đó, anh như kẻ mất trí, điên cuồng. Mưa rơi tí tách, anh ngồi xuống vỉa hè ngắm những giọt mưa lạnh. Mặc mưa ngày một lớn, anh vẫn lì ra không muốn về nhà. Bỗng, một cô gái dễ thương cầm chiếc dù xinh xinh che cho anh. Anh ngẩn người nhìn cô gái rảnh rỗi không quen không biết. Và đó là lần đầu tiên anh gặp nhỏ.
- Không có gì làm à?? - anh
- Nhìn trông cũng bảnh trai mà lại bị điên, tội thật - nhỏ
- Sao biết tôi điên - anh
- Không biết đường trú mưa còn ngồi thừ ra cho cảm lạnh, không điên là gì?? - nhỏ
- Còn cô "Lòng tốt dư thừa" gớm - anh nhếch mép
- Kệ tôi, miễn người khác bình yên thì tôi cũng thấy vui thôi - nhỏ
- Chứ không phải cô mê mẩn cái mã của tôi chứ??!! - anh
- Xí, tôi thèm vào. Người ta giúp cho mà còn làm chảnh, cho mi chết
Nhỏ bước đi, 1 bước, 2 bước, rồi 5 bước. Lạ thật, tên này muốn chết hay sao nhỉ?? Nhỏ quay lại:
- Đứng lên đi. Cảm đó - nhỏ
- Không liên quan tới cô, khụ...khụ...khụ - anh
- Thấy chưa ho rồi kìa - nhỏ
- Về đi - anh

- Không về - nhỏ
- Cô thật phiền - anh gắt
- Sao cũng được - nhỏ
Rồi khoát tay anh vòng vào cổ nhỏ, rồi đưa anh vào quán cà phê nghỉ chân. Sau đó gọi phục vụ:
- Cho một ly capuchino nóng
- Còn anh đây dùng gì ạ??
- Cho anh ta một ly chanh nóng
- Vâng!!
Gì chứ??!! Anh chưa kịp nói gì kia mà. Cái đứa con gái trước mặt anh dám tự tiện khi chưa hỏi ý kiến anh sao???
- Trông cô xinh mà sao bất lịch sự quá - anh
- Anh cũng đâu kém, đẹp mà ngu - nhỏ
- Cô... - anh
- Tôi biết anh đang có tâm sự. Đừng giấu - nhỏ
- Cô làm nghề bói toán à?? Sao cô đoán được?? - anh
- Tôi quan sát, thấy đôi mắt anh có vẻ gì đó đượm buồn. Anh không kể cũng được nhưng đừng vì niềm riêng mà làm ảnh hưởng đến những người xung quanh. Đời còn dài, thất bại là mẹ thành công mà, cố lên!! - nhỏ
Anh nhìn nhỏ. Quả là một cô gái đặc biệt. Ở cô có một sức hút gì đó, mà ngay cả anh khó cưỡng lại được. Chuyện buồn trong lòng anh dù không kể ra thành lời được nhưng nhờ có nhỏ mà anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.
- Cảm ơn - anh mỉm cười
- Cười rồi à?? Anh cười trông dễ thương hơn mặt bồ đề nhiều - nhỏ
- Vậy tôi sẽ luôn cười - anh
- Ừ - nhỏ
Bên ngoài mưa càng lớn, không gian càng lạnh lẽo bao nhiêu thì bên trong quán cà phê càng ấm áp biết bao.
---------------------------------------------
Cùng lúc đó, một bàn tay giơ về phía anh. Giọng nói ngọt ngào quen thuộc:
- Anh có cần tôi giúp không??
- À, cảm...ơ..n...hả?!!Ngọc Lam???