Chương Biệt Danh Cho Nhân Vật Nam Và 2 Nữ Chính
0
Thiên Phong: tạm thời hqua bỏ quên mất anh ý
Thiên Băng : heo (con Phương nó gọi là cẩu dâu ạ ==")
Phương: mèo mũi hề
Tuấn: vịt đít đỏ
Thiên: vịt bầu
Thanh Phong: vịt quay
Huy: mỏ vị tiểu thư
Hiếu: khỉ đít đỏ
Nhật Duy: khỉ mông xanh
Nam: khỉ đột
Lâm: khỉ đầu chó
Dương: chuột cống
Quân: sịp
Hoàng: hà mã
Vũ: gà mái
Khánh: tinh tinh
Tuấn Anh: tanh
Vương: thái hành
Kiệt: nhái
Nhất Trung: tạm thời chưa nghĩ ra
Sau việc đó hắn cũng chẳng còn hứng thú gì với việc ăn uống nữa. Đành một mình tôi chiến đấu hết 2 bát mì cho đỡ tức. Thấy bộ dạng ăn uống
khủng bố của tôi, hắn lắc đầu nói:
- Cô không phải thể hiện sự tức
giận như thế đâu. Tôi sẽ gửi tiền sửa chữa cho cô. – Hắn nói xong câu đó tốc độ ăn uống của tôi cuối cùng cũng giảm đi.
Trưa…
King koong.
Chuông cửa nhà tôi vang lên, tôi uể oải ra mở cửa. Lạy thánh! Tôi đang bị sốc, suýt thì lăn ra xỉu. Tôi vội ngó ra ngoài xem hang xóm có ai thấy đám
người trước cửa không, thở phào vì không có ai. Tôi trợn tròn mắt nhìn
đám người trước mặt gồm khoảng hơn 20 người mặc toàn đồ đen, che ô đen,
đeo kính đen, trông không khác gì mấy thằng mafia.
- Băng yêu dấu của chị! – Anna bỏ kính chạy vào ôm tôi làm tôi giật mình.
- Chị Băng! – Bé Minh cũng chạy vào ôm tôi.
Tôi thì suýt ngạt thở bởi 2 cô nương này ôm chặt quá. Thiên thấy tôi như
vậy cũng… thương nên nháy mắt với Huy, 2 ông anh lôi vợ yêu của mình ra. Tôi thở, thở như chưa bao giờ được thở, thở như có ai đang tranh không
khí với mình ý. Mấy ông vệ sĩ cũng biết điều lui đi, mấy ông anh bà chị
yêu dấu xông thẳng vào nhà tôi, Tuấn thì lôi tôi xềnh xệch theo sau.
- Ai vậy? – Giọng trầm của hắn vang lên.
- Dạ đây là anh chị họ của em. – Tôi vội giải thích cho hắn.
- Hình như tôi rất may mắn, được gặp toàn những người máu mặt. - Hắn cười cười.
- Công tước ma cà rồng đây mà. - Anna cười.
- Siêu mẫu Anna, hân hạnh! Còn cả Alice và Ariel nữa chứ. Toàn
đàn chị cả. - Hắn cười híp mí. - A! Đây là Min phải không? Em
hát rất hay đó. - Hắn cười với bé Minh làm bé ngượng. (chú
ý: Đây không phải Min St319, mà là Trần Hà Minh)
Tôi liếc xuống cái giống 2 chân Thiên đang cầm mà giật mình:
-Anh... Mua gì đấy? - Tôi nuốt nước bọt đánh "Ực".
- Vịt. - Trả lời hồn nhiên.
- Thiên ơi là Thiên! Anh mua vịt về làm thịt ư? - Tôi trợn tròn mắt nhìn ông anh đẹp trai phong độ trước mặt mình.
- Ừ! - Thiên gật đầu cái rụp. Mấy bà chị dâu của tôi cười đầy ẩn ý.
Tôi vuốt mặt. Bà thím Thiên này sao hôm nay ngu thấy sợ. Hắn nhìn bọn tôi mà chẳng hiểu mô tê gì cả.
- 21 tuổi rồi mà anh vẫn ngu u như kỹ Thiên ạ! - Tôi cười khinh bỉ. Anh vẫn đơ mặt ra nhìn tôi.
- Thịt vịt ngon mà. - Thiên vẫn không hiểu gì, cười rất tươi.
- Ai da! Anh không những muốn ăn còn khen thịt đồng loại của mình ngon nữa. Đúng thật là... Đáng sợ quá! - Tôi giả vờ sợ hãi.
Giờ thì chẳng ai nhịn nổi nữa mà ôm bụng lăn ra phá lên cười.
Cái bản mặt thộn ra của Thiên quả thật là rất tức cười, tới
những "tảng băng di động" nhà tôi cũng phải cười lớn.
- Anh em ta làm thịt heo đi! - Trong lúc mọi người cười vui vẻ, Tuấn Anh hồn nhiên nói ra cái sáng kiến của mình.
Quác... Quác... Quác...
Thấy mọi người tự nhiên dừng cười, Tuấn Anh nói thêm:
- Sao thế? Heo nướng rất ngon nhé! Cho cả con lên nướng cũng... - Tuấn Anh đang nói dở thì xanh mặt im bặt. Con dao nhỏ của tôi
bay sượt qua mặt anh.
- Anh nói lại xem... - Tôi nghiến răng, trừng mắt lên với anh.
Tuấn Anh nuốt nước bọt, mặt tái mét. Mọi người thầm thương cho
Tuấn Anh, sao hôm nay lại ngu thế! Thịt gì không muốn ăn lại đòi ăn thịt heo. Hắn nhìn cô không nói gì chỉ nhếch môi cười.
- Ăn mực được chứ? Mực xào rất ngon. - Giọng nói trầm của hắn cất lên thu hút sự chú ý của mọi người.
- Được đấy! - Dương đồng tình.
- Anh Thiên đi mua nha! - Chi nháy mắt ủng hộ chồng.
- Anna ơi... - Thiên quay sang cầu cứu vợ.
- Băng ơi! Không có mực để ăn thì chị em mình đem luôn con vịt
bầu lên quay nhé! - Anna không quan tâm tới ánh mắt cầu khẩn của Thiên, quay sang cười nói với tôi. Giọng nói của chị rất nhẹ
nhàng và trong trẻo nhưng có sức sát thương vô cùng lớn với ai
đó.
- Ô sờ kê con dê! - Tôi nháy mắt. Phải nói là Anna quá thâm và hiểm.
Thiên ném luôn con vịt đi, chạy ngay ra ô tô phóng tới siêu thị để lại mọi người cười nghiêng ngả.
* * *
Thiên thực hiện trọng trách được giao rất tốt,còn mua thêm cả ghẹ nữa.
- Về rồi đây! - Phương cười cười bước vào. Mấy ông anh bà chị
tôi cười nói với nó rất vui vẻ, chỉ có mình tôi lườm nó xém
cháy mặt. Nó nhìn lại tôi với ánh mắt như muốn nói: "Đi hẹn
hò là vô tội, mày đừng điên."
Mọi người bắt đầu ngồi
vào bàn. Mực xào được bày ra trên bàn. Cua với ghẹ hấp thơm ơi là thơm. Cua, ghẹ chín đỏ bày lên bàn khiến mọi người nhìn
mà rớt nước miếng.
- Càng nhé Băng? - Tuấn cười dịu dàng.
- Anh lo cho vợ anh đi Tuấn. - Dù được quan tâm nhưng tôi vẫn hết sức đá đểu.
- Vợ yêu ơi càng này! - Câu nó lập tức làm mọi người rùng
mình, rợn óc, ớn lạnh. Cái giọng ngọt tới bùn nun. Đây có
phải là Tuấn trầm tính, lạnh lùng hàng ngày không?
- Bà xã ơi mực. - Thiên cũng không kém cạnh.
- Phu nhân ăn nhiều cua vào nha. - Phong cũng gắp cua đã bỏ vỏ vào bát cho chị Nhi.
- Nữ hoàng của anh, ghe có ngon không? A... cái nào! - Tuấn Anh gắp thịt ghẹ chấm chút tương ớt bón cho Vi.
- Vợ thấy chồng đẹp trai không? Mực nè ăn đi! Ngon nhỉ?! - Huy
cũng cười híp mí gắp mực cho bé Minh. Tôi thộn mặt ra nhìn.
- Chẳng liên quan gì hết, cái thằng nhóc này! / cái ông anh củ chuối này! - Tôi với con Phương đồng thanh.
Bên này cặp đôi Dương - Chi không hề để ý đến xung quanh vẫn gắp
cho nhau ăn. Mọi người da gà da vịt cứ thế mà vùng dậy, tóc
tai dựng đứng hết cả lên. Đây là cuộc chiến của các ông chồng
thì phải! Ăn cơm thế này có mà quá cực hình, buồn nôn chết
được! Mấy bà chị dâu của tôi thì đỏ mặt xấu hổ không che nổi
nhưng có vẻ rất hạnh phúc.
- Khụ! Khụ! - Tôi nghẹn vì mấy ông anh sến súa quá. Lập tức mấy chục con mắt hướng về phía tôi.
- Có sao không? - Đồng thanh
- Từ từ thôi, sao ho ghê vậy? - Đồng thanh tập 2.
- Mau uống nước! - Đồng thanh tập 3. Lần này tất cả cùng đứng lên. Hắn ngồi gần bình nước nên lấy giúp tôi một cốc. Tôi vừa uống nước lại được hắn quan tâm nên hết nghẹn luôn.
- Bia không mày? - Nó lắc lắc lon bia trước mặt tôi.
- Mày biết uống bia từ bao giờ thế? - Tôi liếc nó bằng nửa con mắt.
- Thì dịp đông vui thế này, lại còn có đồ ăn ngon thì cũng
phải uống chút chút làm màu chứ! - Nó cười vui vẻ.
- OK chơi luôn! - Tôi cũng lấy 1 lon. Lúc đầu cũng đắn đo vì nó
không biết uống bia rượu, chứ tôi thì thoải mái luôn, bia rượu
gì chơi tất! Tôi vui vẻ uống liền 3 lon, tôi với nó uống say,
quậy nát cả căn nhà. Sau 2 tiếng quậy, tôi đã bớt say, kêu nó
đi ngủ, tôi thì đi tiễn khách.
============================================================
's Karthniel nhé. Chương này ai giật tem trước thì chương sau Jep tặng người đó. Ai
giật tem thì cmt đi nha! Iu mọi người lắm. Tiếp tục ủng hộ Jep nha! Từ
chương sau cuối mỗi chương Jep sẽ giới thiệu nhân vật.