Tôi nuốt nước bọt đánh ực. Cuộc đời sao mà lâm li bi đát như thế chứ? Ngay lúc này tôi chỉ muốn lôi hắn ra mổ xẻ cho bõ tức. Hắn quay qua
nhìn tôi, mỉm cười vô cùng… dịu dàng khiến tôi cảm thấy gai người. Hắn
vòng tay khoác vai tôi, nói nhỏ như rít qua kẽ răng: “Cười lên”. Tôi
thấy thế cũng nghe lời, mỉm cười với hắn, còn rất phối hợp, cố gắng
kiễng chân lên khoác vai hắn. Mỗi tội là sự cách biệt giữa tôi và hắn
quá lớn nên việc khoác vai hắn với tôi khá khó khăn. Đúng thật là quá
nhục nhã nên đành đưa tay ra sau ôm ngang lưng hắn.
– À hì hì. –
Tôi và hắn nhìn nhau rồi nhìn mọi người cười giã lã. Chị Đan đứng sau
đưa tay che miệng cười: “Cho chừa”. Nghe xong mà tôi và hắn tức tới hộc
máu, chỉ muốn quay lại bắt tay nhau đánh hội đồng chị ấy. Chỉ cười trên
nỗi đau của người khác là giỏi. – Mọi người, mọi người tiếp tục công
việc đi ha?! – Tôi và hắn đồng thanh nói rồi cùng nhau sánh vai đi vào
phòng, không quên quay đầu lườm Linh Đan một cái. Chị Đan điệu bộ vẫn
rất chi là hả hê trước ánh lườm nồng cháy tới muốn thiêu đốt chị ấy của
tôi và hắn.
Dù cảm thấy hành động này của chúng tôi rất có – vấn – đề khiến tôi muốn bỏ tay hắn ra nhưng khi phát hiện nhỏ Thu An cũng
đang ở đây và đang nhìn tôi với ánh mắt ghen ghét thì tôi lại thấy sảng
khoái vô cùng, nghiễm nhiên còn gần gũi với hắn hơn để cho nhỏ càng tức. Hắn thấy tôi bất ngờ vòng cả hai tay ôm ngang eo hắn thì có chút ngạc
nhiên, bị tôi dọa cho giật mình mà quay ra nhìn tôi chằm chằm. Lúc này
nhìn thấy nhỏ Thu An tức tới dậm chân, tâm tình tôi vô cùng vui vẻ, lòng hư vinh lập tức được lấp đầy, hất cằm lên nhìn nhỏ ta khiêu khích rồi
quay lại nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào.
Hắn bị dọa cho sợ chết
khiếp. Heo hâm nhà hắn hôm nay bị vấn đề à? Hôm nay tự nhiên trúng tà,
dám ôm hắn, lại còn cười ngọt ngào nữa chứ. Hắn đưa tay lên sờ thử trán
cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, câu nói đầy quan tâm:
– Cô bị sốt à?
Sau khi nghe câu nói chứa đựng sự yêu thương của hắn dành cho cô, ngay lập
tức mặt cô xám xịt lại, mắt và miệng biến thành ba dấu gạch ngang, như
thế này này: -_- Hờ hờ. Sao lại như thế chứ? Đang cười ngọt ngào thế kia mà, sau khi nhận được câu hỏi quan tâm của hắn thì phải cảm động đến
rớt nước mắt mới phải. Sao giờ lại nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy?
https://suadau2301993.wordpress.com/muc-luc-2/
- À hì hì. Không có. Anh sờ xem trán em có nóng không? Không nóng phải
không? Em vẫn khỏe mà ạ. – Cô ngoan ngoãn trả lời. Hắn cảm tưởng như cô
hiện nguyên hình chú heo nhỏ dụi dụi đầu lên bàn tay hắn làm nũng. Chữ
“ạ” nghe mới ngọt ngào làm sao. Như cô đang cho hắn ăn mật vậy. Ngọt
ngào khiến hắn hạnh phúc vô tận. Phải chăng heo ngốc nhà hắn đã thay đổi rồi? Giờ đang dùng kế hoạch “Mạch Nha Đường” để quyến rũ hắn?
Tôi trên miệng thì đang cười ngọt ngào vậy thôi, chứ trong lòng thì thấy
buồn nôn chết được. Có đi gặp ông bà nội tôi cũng không thể ngờ được
mình lại có thể cười ngọt ngào với hắn, lại có thể gần gũi với hắn,
ngoan ngoãn như mèo nhỏ với hắn như thế này. Chậc! Chậc! Chậc! Nhìn cái
mặt hắn kìa, tự mãn vô bờ bến. Đúng là ngố hết sức mà. Ha ha ha. Hắn có
biết rằng hắn đang bị tôi lợi dụng hay không? Hay là hắn đang ảo tưởng
tôi thích hắn vậy?
– Ồ. Anh tới rồi à Phong? – Kẻ địch tôi đang
khiêu khích tôi cuối cùng cũng tiến lại gần chào hỏi. Mà chết tiệt là cô ta nhìn thấy tôi nhưng lại tảng lờ tôi đi, chỉ chào hỏi có mình hắn. A
ha! Thái độ mọi rợ gì đây? Khinh người à?
– Anh Phong, anh giúp em tập kịch đi. – Tôi nói giọng ngọt ngào, còn miễn phí cho hắn một nụ
cười mạch nha đường. Đúng là quá lời rồi còn gì.
– À… ờ… Được. –
Hắn hơi ngẩn ra nhưng vẫn ngây ngốc gật đầu chiều theo ý tôi, hoàn toàn
coi người trước mặt như khí cacbonic không nhìn thấy, không nghe thấy.
– Đi thôi nào. – Tôi nắm tay hắn toan kéo đi.
– Đợi đã! – Nhỏ Thu An tức giận nghiến răng ken két mà tôi liên tưởng rằng nhỏ ta sắp vỡ vụn tới nơi.
– Có chuyện gì sao? – Tôi xoay người, nhếch môi nở nụ cười khiêu khích, hỏi.
– Hôm nay cô trốn học đúng không? Cô không sợ bố mẹ mình nữa à? – Nhỏ khoanh tay, hất cằm, giọng nói giễu cợt vang lên.
Tôi cười thầm trong lòng. Cô ta cũng nắm khá rõ điểm yếu của tôi đấy nhỉ?
Đúng là nếu cách đây một tiếng cô ta nói vậy tôi sẽ sợ bị bố đánh muốn
đột tử ngay lúc đó. Nhưng đó là cách đây một tiếng trước thôi. Giờ thì
khác rồi.
– Sợ hay không sợ là vấn đề của tôi. Cô quan tâm tôi quá nhỉ? Thật biết ơn quá. Với lại tôi nhớ hình như đâu phải là mình tôi
trốn học? – Tôi rất bình thản đáp trả.
– Tôi và cô ở đẳng cấp khác nhau. Sao có thể coi là trốn học? – Nhỏ Thu An cười khẩy.
– Tôi và cô khác nhau chỗ nào? Cùng là học sinh trong lớp, trốn học thì
vẫn là trốn học mà thôi. Cô chẳng thể lấy gì bao biện cả. – Tôi đáp trả
cô ta mà cứ cảm thấy nóng gáy. Hình như hắn đang nhìn tôi thì phải.
– Cô… – Cô ta tức tới nghẹn họng.
– Với lại tôi đâu có trốn học, anh Phong đáng yêu của tôi đã xin nghỉ cho tôi rồi. Xem ra tôi biết tôi với cô không cùng đẳng cấp ở đâu rồi. –
Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “của tôi” nhằm khiêu khích cô ta hơn nữa. Và
cô ta đúng là phẫn nộ cực kì. Sự ghen ghét, đố kị của cô ta hợp lại
khiến cô ta tức tới phát điên. – Anh Phong, chúng ta đi nào. – Tôi mỉm
cười kéo hắn đi. Bỏ đi trong chiến thắng thật vẻ vang. Oai phong quá.
Oanh liệt quá đi.
===============================
Bắt đầu từ bây giờ Jep sẽ ít đăng truyện trên đây hơn và sẽ tập trung thường xuyên đăng truyện lên https://suadau2301993.wordpress.com/muc-luc-2/
Nếu mọi người thật sự yêu thích và ủng hộ truyện của Jep thì hãy vào trang trên vote và đọc truyện của Jep nhé.