Chiếc xe của hắn dừng trước căn biệt thự
lớn. Tôi nhìn địa chỉ rồi mở điện thoại ra so sánh. Là chỗ này sao? Tôi
cứ tưởng nó phải là nhà hát hay gì đó, sao lại là biệt thự thế này? Căn
biệt thự này rộng thật, tuy không bằng biệt thự của mấy ông anh tôi
nhưng thế này là to lắm rồi. Cửa có những cây hoa quấn quanh các song
sắt. Bên trong, giữa hai vườn cây với những cây cỏ xanh mát có một lối
đi bằng đá. Căn biệt thự màu trắng trông cũng khá cổ kính. Tôi cứ ngớ
ngẩn vòng tay ôm hắn, dựa vào lưng hắn ngắm nhìn căn biệt thự suốt một
lúc lâu, cũng chẳng để ý hành động của mình là quá thân mật. Cánh cửa
đột nhiên từ từ mở ra.
- Chị nghe thấy thông báo là em
đến, chị cứ tưởng nói đùa. Ra xem thì ai ngờ được rằng là em đến thật.
Ơ… - Chị Linh Đan – chị quản lí của hắn vừa bước ra vừa xem cái gì đó
trên Ipad, tới lúc ngước lên nhìn thấy cảnh tôi và hắn thì đơ tại trận,
suýt nữa thì đánh rơi luôn cái Ipad trên tay.
- Em chào chị ạ. – Tôi chưa ngẫm ra được sự lạ thường này, vẫn cứ ôm cứng lấy hắn, ngoan ngoãn chào chị Linh Đan.
- Hai đứa… - Môi chị mấp máy. Hắn đột nhiên bật cười ha hả, tôi ngóc đầu
khỏi tấm lưng rộng của hắn, rướn cổ ngó ngó xem hắn cười cái gì. –
Phong! Em cười cái gì? Tiểu Băng, hai đứa đang yêu nhau đấy à?
- Ơ… Dạ?! – Nghe xong tôi giật mình quay ra nhìn chị.
- Hai đứa yêu nhau tới mức nào, được bao lâu mà ôm ấp nhau đắm đuối giữa
thanh thiên bạch nhật thế kia? - Chị nhìn chằm chằm xuống tay tôi đang
ôm hắn. Hắn bật cười nhìn chị. Nhận được ánh nhìn của chị, lúc này tôi
mới nhận ra tôi... đang ôm hắn! Tôi vội vàng rụt tay lại, mặt nóng bừng
bừng, cúi đầu nhìn xuống đất. Chị bỗng đổi giọng tức giận, lớn tiếng
nói. - Đáng ra hai đứa yêu nhau phải báo cáo với chị chứ! Tại sao yêu
đương mà tới lúc này mới để chị biết? Yêu nhau bao lâu rồi đấy hả? Không lẽ... lúc nhóc Phong sống ở nhà em sang Tiểu Băng? Trời ơi... Rốt cuộc
hai đứa đã làm gì nhau rồi? Chẳng nhẽ hai đứa đã... - Chị hốt hoảng đi
tay lên che miệng.
- Ơ chị ơi! Không phải đâu! Không phải
như chị nghĩ đâu. Em với hắn làm gì có chuyện yêu nhau chứ! - Tôi vội
vàng nhảy xuống trước mặt chị, liên tục xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
- Sao lại không có? Ý em nói là mắt chị bị vấn đề đúng không? Vì thế mới
thành em đang ôm nhóc Phong. Đúng không? - Chị nhíu mày nói.
- Không! Em không có ý đó đâu. Em xin lỗi! Em không có ý đó đâu chị. Chị
hiểu nhầm rồi. Em không có ý nói chị vậy. – Tôi khua tay rối rít, nói
năng loạn xạ.
https://suadau2301993.wordpress.com/muc-luc-2/
- Không có ý đó? Vậy ý em là chị xấu tính nên mới nghĩ ai cũng xấu tính
như chị? – Đôi lông mày chị nhíu càng chặt hơn. Tôi cắn cắn môi không
biết làm thế nào cho đúng. Càng giải thích càng khiến chị hiểu lầm thêm. Tôi cúi đầu tự cốc đầu mình một cái. Ngu ơi là ngu! Có giải thích thôi
tôi cũng không giải thích nổi. Nhìn dáng vẻ bối rối của cô gái nhỏ trước mặt mình, Linh Đan cảm thấy rất buồn cười. Cô không ngờ cô gái này ngốc đến thế. Cũng may là vì cô bé quá ngốc nên mới không nhận nãy giờ cô
phải cố gắng lắm để có thể nhịn được cười.
- Chị diễn kịch chán chưa? Em thấy đủ rồi đấy. - Hắn im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng, lạnh lùng nói.
- Chị vẫn thấy chưa đủ mà. - Chị làm bộ giận dỗi đáp lại hắn.
- Ơ...? - Tôi ngơ ngác nhìn hắn rồi lại nhìn chị Linh Đan. Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn với chị ấy đang nói gì thế nhỉ?
- Em đúng là cô bé ngốc. Nãy giờ chị chỉ trêu em thôi. Em không biết à? - Chị cười tươi, đưa tay kéo kéo má tôi.
- Ơ? Chỉ là đùa thôi ạ? - Tôi há hốc mồm nhìn chị.
- Ừ. Chỉ là đùa thôi. Cô quá ngốc! – Hắn bước xuống giơ tay gõ nhẹ vào
đầu tôi một cái. Tôi ôm đầu, ai oán nhìn hắn, bĩu môi bĩu môi phản bác:
- Có ngốc lắm đâu.
- Được rồi. Đi vào thôi nào. Sắp tới giờ thử vai rồi. – Chị Linh Đan cười.
- Dạ vâng. – Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi theo chị vào trong. Thấy hắn cũng đi theo sau, tôi tò mò quay lại ngó, cái xe mô tô phân khối lớn của hắn vẫn để ở trước cổng biệt thự, tôi chọc chọc eo hắn. – Này, anh không
cất xe đi à? Sao để chình ình giữa cổng nhà người ta như thế?
- Lát nữa sẽ có người cất thay. Cô không cần phải lo lắng, cứ chuẩn bị cho tí nữa thử vai đi. – Hắn vỗ nhẹ đầu tôi cái.
- Grừ… Sao anh cứ vỗ cái đầu có chứa bộ óc thiên tài của tôi thế hả? – Tôi đánh vào tay hắn cái “Tét”.
- Óc heo chứ thiên tài gì. – Hắn cười cười.
- Tôi cho anh nói lại đấy! – Tôi lườm nguýt hắn xém cháy mắt.
- Nói lại đây: óc heo! – Hắn dí trán tôi làm tôi lùi lại mấy bước. Hắn ôm bụng cười ha hả. Tôi đau khổ ôm trán, vuốt mặt, vuốt mặt, lại vuốt mặt. Thật nhục nhã!
=====================================================================================