- Giờ xin mời nhân vật chính của bữa tiệc lên phát biểu đôi lời. – Vũ ở trên sân khấu ra hiệu cho tôi mau bước lên. Tôi cũng hiểu ý nên nhanh chóng đi tới.
- Xin chào quý vị. Như quý vị đã biết, tôi là Trần
Thiên Băng, cháu gái của chủ tịch Lưu. Cảm ơn quý vị đã tới dự lễ sinh
nhật tròn 16 tuổi của tôi. Chúc mọi người dự tiệc vui vẻ. – Sau khi nói
xong tôi trả mic cho Vũ, nhìn một lượt xung quanh đại sảnh, không một
cái nhếch môi.
- Đến với buổi tiệc, chúng tôi có chuẩn bị cho quý
vị một trò chơi, quý vị có nhớ khi bước qua cổng của biệt thự The Rose
đã được phát một tờ giấy nhỏ có ghi một con số không ạ? – Vũ nói lớn.
Phía dưới đang bắt đầu xì xào, mở tờ giấy nhỏ đang cầm trên tay ra xem. – Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm được người mang cùng con số với mình
để nắm tay nhau khiêu vũ. Không biết nhân vật chính của chúng ta mang số mấy nhỉ? – Vũ nháy mắt với tôi.
- 10. – Tôi trả lời ngắn gọn rồi
quay ra cười khểnh với Vũ, nói lạnh tanh khiến mọi người phí dưới cười
vang. – Anh làm MC quá dở.
Vũ chỉ cười trừ rồi hỏi xem người nào
cầm tờ giấy số 10 còn lại. Tôi nhìn lướt quanh đại sảnh, không một cánh
tay giơ lên, có vẻ tôi gặp may rồi. Vì tôi đâu biết khiêu vũ đâu. Tôi
bắt đầu cảm thấy chờ đợi chẳng để làm gì, đang đinh bước xuống thì có
người vừa bước tới gần tôi, giọng nói rất quen thuộc vang lên.
- Tôi số 10. – Tôi thoáng kinh ngạc nhìn người đang bước lên. Là hắn?!
Hắn khoác trên mình bộ comple đen, dày da đen bóng lộn, mắt hắn hình như
đeo lens, là màu đỏ, giống tôi. Hắn tiến tới gần chỗ tôi, tôi đứng đơ
người nhìn hắn, hôm nay hắn đẹp trai quá.
- Số 10 thì khiêu vũ với số 10 thôi nhỉ? – Vũ cười đầy ẩn ý rồi nói lớn. –Nhạc lên nào!
==========================================
Tôi chẳng hiểu vì sao mọi người lại đồng ý chơi cái trò quái dị này của Vũ
nhưng hiện tại tôi đang khiêu vũ với hắn – Lưu Thiên Phong.
- Hiếu là người yêu cô? – Hắn vừa khiêu vũ cùng tôi vừa hỏi.
- Cứ cho là vậy đi. – Không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu với hắn. Khi
nãy lúc hắn nói tôi đã thấy hắn đi cùng ai, chính là cô gái trong hình.
- Hay lắm! – Hắn cười cười.
- Còn cô ấy là người yêu anh? – Tôi hơi nhìn về phía người con gái đi cùng hắn đang khiêu vũ với một người con trai.
- Vợ tôi đó. – Hắn cười, trong mắt hắn có tia ấm áp làm tôi thấy chạnh
lòng. Tôi sao thế này? Đang ghen sao? Tôi tự cười nhạo bản thân, lẽ nào
tôi đã từ hâm mộ cuồng nhiệt chuyển thành thích?
- Chẹp! Anh có vợ là phải khao nha! – Tôi chậc lưỡi nói đểu, che giấu đi sự khó chịu trong lòng.
- Chẳng phải cô cũng có người yêu sao? – Hắn cũng nhếch môi đáp lại.
- Đó không phải người yêu tôi. – Không biết tôi bị ma nhập hay thế nào mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
- Vậy thì là? – Hắn thoáng ngạc nhiên.
- Anh ấy yêu tôi nhưng tôi không yêu anh ấy. – Nói rồi tôi buông tay hắn ra, tiến về phía góc đại sảnh.
=================================================
Gần 12 giờ...
Tin ngày mai ngày mai..
Liệu có chắc Anh yêu quay về
Cầm tay Em nghẹn ngào nói yêu
Xin hãy yêu Em bên Em được không?
Nở nụ cười buồn vui
Nụ cười đó khiến Em vững hơn
Nụ cười đó khiến Em xuyến xao
Mà giờ đây... mình Em..
Thời gian kia Em mong quay về
Để lòng Em yêu Anh thật nhiều
Trong trái tim yêu Anh mãi thôi
Mong sao bên kia người luôn vui hơn
Người đâu biết nước mắt nghẹn ngào
Bàn tay Em xóa hết kỷ nhiệm
Mưa vẫn rơi nơi đây mình Em
Lặng thầm trong đêm nhớ Anh.....
Người... Ng đau là Anh mãi
Niềm đau này nhân hết trong tim yếu mềm
Mong người sẽ thấy yên vui cùng ai
Mình .. Anh cùng với gió
Ôm chặt lấy hết bao nhiêu kỷ niệm
Theo ngàn cơn mưa biết Anh đi về đâu
Tin ngày mai ngày mai
Liệu có chắc Em yêu quay về
Cầm tay Anh nghẹn ngào nói yêu
Xin hãy yêu Anh bên Anh được không.
Nở nụ cười buồn vui
Nụ cười đó khiến Anh vững hơn
Nụ cười đó làm Anh xuyến xao
Mà giờ đây mình Anh
Dù thời gian trôi đi không về
Dù tình Anh ra đi vội vàng
Bao đắm say bao nhiêu giấc mơ
Em sẽ giữ chặt ở lại nơi đây
Ngàn đau thương Em xin được nhận
Lệ Em rơi trên mi nghẹn ngào
Em muốn tin cơn mưa sẽ qua đọng lại trong Anh... xót xa
Người đâu biết nước mắt nghẹn ngào
Bàn tay Em xóa hết kỷ niệm
Mưa vẫn rơi nơi đây mình Anh
Lặng thầm trong đêm nhớ Anh ...
Điện thoại tôi reo, tôi vội vàng lấy máy điện thoại ra, tôi cười nhẹ nhìn dòng chữ trên điện thoại.
- Chú em gọi chị có chuyện gì thế? – Tôi vui vẻ nghe máy.
- Hầy… Hôm nay sinh nhật thủ lĩnh mà thủ lĩnh không gọi bọn em tới ăn
tiệc gì cả. Chị định cho bọn này chết vì thèm bánh sinh nhật à? – Giọng
Zich cũng vui vẻ.
- Gớm! Mấy chú đánh, chém nhau mãi có chết đâu.
Giờ lại trách chị à? Mời mấy chú đi ăn tiệc thì thà chị đốt cái tiệc này còn hơn. – Tôi đến buồn cười vì cái tên này. Zich hơn tôi 2 tuổi mà
tính tình cứ như là trẻ con, thấy đồ ăn vặt là sáng mắt lên.
- Thủ lĩnh à… Đám đàn em của chị thật sự đang thèm bánh kem tới rớt nước miếng ra rồi đây này. – Zich làm giọng nhõng nhẽo.
- Rồi rồi. Chị thua chú. Mấy chú cứ chuẩn bị quà cho chị chu đáo, chút nữa tha hồ mà ăn bánh gato.
- Chị nói thật chứ?! – Zich cao giọng.
- Đương nhiên. Chú thấy chị nói điêu bao giờ chưa? – Tôi cười.
- Không nói điêu, không nói điêu. Chỉ chém gió thường xuyên thôi. He he. – Nói xong Zich cúp điện thoại luôn.
- Ơ cái tên này… - Tôi thở dài nhìn cuộc gọi đã bị cúp. Tại sao tôi hay bị mấy tên dở hơi này trêu chọc thế nhỉ?