Heo Kia Em Không Được Ăn Nữa

Chương 40




Hay là hôm nay chúng ta cúp học đi chơi nhé.

Hắn quay sang nói với nó. Nó suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu.

- Cúp học, cúp học, đi chơi đi. À, mà dì giúp việc nhà tớ nấu đồ ăn sáng này, tớ lấy cho cậu một ít.

- Tớ không ăn.

Nó cụp mắt, trề môi, làm đủ mọi động tác đáng yêu.

- Đi mà ngon lắm, dì đã dậy từ lúc sáng sớm để nấu đấy, tớ nếm thử rồi ngon lắm.

- Dì giúp việc nhà cậu nấu hay là cậu nấu.

- Dĩ nhiên là…..

- Cậu nấu chứ gì, tớ biết rồi, tớ sẽ ăn thật ngon.

Thật ra hắn không muốn ăn xôi cho lắm, một phần là do người lạ nấu không ăn quen. Nhưng nhìn hành động của nó luôn cố gắng nài nỉ hắn ăn, làm nhiều vẻ mặt đáng yêu chỉ với một mục đích đó. Nếu thật sự là cô giúp việc nấu thì với tính khí của nó sẽ kiểu không ăn thì thôi, trừ khi đây là nó đích thân xuống bếp vất vả nấu.

Hắn mở hộp, lấy cái thìa nó đưa cho xúc ăn. Hắn tận hưởng xôi một cách nghiêm túc, ăn được một thìa, rồi thìa thứ hai, thìa thứ ba, cuối cùng thì thốt một câu.

- Lần sau đừng xuống bếp nữa.

- Hả, không ngon sao.

Nó mở hộp của nó lấy thìa xúc ăn. Lúc đầu nó ăn miếng thịt thì không sao, đụng đến xôi thì. Má ơi, hình như nó cho quá nhiều nước thịt rồi, mặn còn hơn muối. Nó lấy hộp của hắn đóng lại.

- Đừng ăn nữa, lát nữa đi ăn Phở đi. Tớ không biết tại sao lại thành như vậy nữa, rõ rang đã làm đúng theo lời dì chỉ rồi mà.

Hắn nhéo mũi nó, dành lại hộp cơm, mở ra ăn một cách ngon lành. Nó nhìn hắn ăn một cách ngon lành mặc dù nó biết thực sự rất khó ăn. Nó khóc, nếu hắn cứ như vậy, làm sao mà chịu được khi hắn không ở đây đây. 

Hắn đưa tay lau nước mắt,nhẹ nhàng ôm nó thủ thỉ.

- Ý tớ là cậu xuống bếp thì vất vả lắm, cậu cứ nấu ăn ngon như thế này thì làm sao mà tớ nỡ ở bên đó mấy năm trời đây. Hay ở nhà mẹ nó nhỉ, cùng lắm hai đứa ra đường cùng nhau lượm ve chai.

-------------------------------- 

Tối hôm trước,

Nó ngồi xem phim hoạt hình với khuôn mặt không cảm xúc thì điện thoại reo lên. Nó chẳng buồn nghe máy, nhưng không biết tại sao máy cứ reo hoài làm nó buồn bực chết đi được.

-‘Alo’

- ‘ Cháu có phải là Vi không’

- ‘ Dạ phải ạ, nhưng cho hỏi là ai vậy ạ’.

- ‘ Bác là mẹ của Phong, chắc con biết chuyện nó chuẩn bị đi Úc rồi chứ’

- ‘ Dạ, cháu biết’

- ‘Ừ, bác biết là cháu rất khó mà chịu được. Nhưng bác thật sự rất xin lỗi, cả gia đình bác chỉ còn trông chờ vào mỗi nó được thôi. Cháu cứ để nó đi mấy năm thôi, xem nó có thật lòng với cháu không và cũng để xem xem tình cảm hai đứa đậm sâu như thế nào. Con hiểu ý bác chứ.’

- ‘Cháu hiểu’ Nó rưng rưng nước mắt.

-‘ Ừ, con khuyên nó giùm bác, nó cứ nhất quyết bảo bán bên đó về Việt Nam phát triển. Con biết rồi đó, về đây thì. Bác cũng biết là có lỗi với cháu nên vẫn để nó ở đây đến bế giảng, con với nó hãy tận hưởng những ngày còn lại thật tốt’.

- ‘ Vâng, con sẽ suy nghĩ kĩ’

- ‘ Ừ, bác vào chăm sóc bác trai’

Nó ngồi thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại, phải làm sao đây, mẹ hắn cũng đã gọi điện đến, tại sao phải khó xử như thế này. Đúng lúc đó thì màn hình tivi hiện lên bản tin kinh tế trong ngày.

‘ Công ty Phong Thiên nổi tiếng một thời ở Úc, huyền thoại trong giới kinh doanh của thế giới và Việt Nam đang dần đi vào con đường sụp đổ, phá sản. Theo như chúng tôi được biết, cổ phiếu công ty Phong Thiên đang rớt giá nghiêm trọng, mọi người đều lắc đầu tiếc nuối cho cả một huyền thoại. Lí do xảy ra khủng hoảng này hiện tại vẫn chưa được xác định chính xác, có nhiều tin đồn cho rằng con trai chủ tịch sẽ đến giúp sức cho chủ tịch nhưng cậu con trai đó mới chỉ là học sinh cấp 3 nên chẳng giúp được gì đâu. Đây là tin tức cuối cùng trong buổi tối ngày hôm nay.’

Nó thật sự há hốc vì những gì nghe được, tai nó ù đi nhanh chóng. Nó lên giường lấy chăn chùm kín người.

--------------------------------------- 

Hiện tại.

Nó đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.

- ‘ Phong, nghe tớ nói này. Cậu cứ đi đi, tớ sẽ vẫn mãi ở đây đợi cậu, chỉ đợi một mình cậu thôi. Vậy nên, cậu đừng lo cho tớ. Người ta thường nói sau lưng một người đàn ông thành đạt luôn có bóng dáng của người phụ nữ. Vậy nên, tớ muốn thử làm một người con gái rộng lượng, chờ đợi cậu thành công quay trở về với tớ. Cậu không cần lo tớ sụt cân đâu, tớ sẽ cố gắng ăn thật nhiều, sẽ tăng liền tù tì mấy cân luôn đó, tớ sẽ học nấu ăn này, cố gắng thi vào trường mĩ thuật này. Dành nhiều thời gian cho nhiều việc như vậy chắn chắn sẽ không nhớ cậu nhiều lắm đâu.’ Nó nghẹn ngào nói trơn tru một tràng dài, không biết văn chương chữ nghĩa ở đâu nó cứ bay ra nữa.

- ‘ Vậy tớ cũng không nên phụ lòng cậu nhỉ, tớ sẽ gọi cho cậu mỗi ngày.’

---------------------------------------------- 

Lễ bế giảng năm đó, nó đã được học sinh giỏi, bố nó mừng hết cả lớn luôn vì điều đó. Nó với hắn còn được biểu diễn văn nghệ bài Ngây Ngô như hồi ở Đà Lạt vì bọn trường nó phấn khích quá viết đơn xin thầy hiệu trưởng. Ông hiệu trưởng hôm đó lại có mặt, ông còn không ngần ngại tuyên bố rằng.

- Không biết tại sao chưa hết năm học mà phụ huynh đã tới xin vào trường mình ầm ầm rồi nhở, có phải chăng là do ông già này mới bỏ vốn ra xây phòng dạy năng khiếu không.

Cả trường ngồi cười tủm tỉm, ông hiệu trưởng phát hờn vì chả ai trả lời cái gì, có đứa nhanh mồm nhanh miệng đứng lên nói.

- Thưa thầy, em chắc là do anh hiệu trưởng tâm lí quá đấy ạ. Tiếng lành đồn xa nên năm sau doanh thu trường mình lại tăng đúng không thầy?

Cả lũ được diệp ngồi cười khan, ai nấy cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn lên tiếng ‘Phải Phải’

- Âý chà, ý là anh bảo lão đây già à, tôi nhớ mặt anh rồi đấy nhé, năm sau mà anh không đạt được giải cái kì thi hùng biện tiếng anh thì anh chết với tôi. Thôi thì cứ để anh hiệu trưởng đập troai soái ca của bọn bây lên thay ông già này đi, ông này càng có tiền sài để đi du lịch chứ, hà hà.