Heo Kia Em Không Được Ăn Nữa

Chương 3: Trường mới




Tùng..Tùng…Tùng

Sau hồi trống van lên giòn giã nó mới hớt ha hớt hải chạy vào. Nhưng thật không may, cái cổng sắt đã bị khóa lại

- Oh No. Nó hét lên

Nó bực mình chửi rủa

- Tại cái tên vô duyên đó hết, ngày đầu tiên đi học lại đi trễ, xấu hổ chết mất

Nó bực mình đá vào cảnh cổng đang chễm chệ đứng đó như thách thức nó.

‘KÉT…KÉT…KÉT’

Cánh cổng mà cách đây 2 phút bị nó đá trọng thương đã được bác bảo vệ kéo ra.Nó cảm tạ ông trời biết nó là một người tốt nên phù hộ cho nó(t/g: Tốt ở điểm nào trời)

Sự thật luôn mất lòng, thật ra là bác bảo vệ đang mở cửa cho chiếc ô tô mà nó chết cũng không quên

“ Quái lạ, sao hắn đi trễ mà vẫn được ưu tiên nhỉ”

Thời gian không có chỗ cho nó suy nghĩ, cánh cổng đáng yêu đang dần đóng lại.Nó tạm gác lại suy nghĩ lao nhanh vào trường. Sau vài phút chạy lòng vòng cái trường( Trường này rộng lém nha m người) nó đã đáp trước phòng hiệu trưởng, nó gõ cửa

- Mời vào

Nó như không tin vào tai mình, ngẩng mặt lên nhìn vào ông thầy hiệu trưởng đáng kính

- Em tên gì? Tên đó vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc iphone 7 mới tinh.

‘Bốp’một chiếc dẹp bay đi và đáp xuống khuôn mặt soái ca của ai đó

- Ngước mắt lên nhìn tỉ tỉ đi thằng em kính mến

Nguyễn Hoài Minh Tuấn(Anh): Hiệu trưởng trường nó và hắn theo học. Tuy lớn hơn nó 3 tủi nhưng dù sao babi của nó cũng lớn hơn babi của anh nên nó dĩ nhiên là chị của anh.

- Oái, chị đến đây làm gì thế?

- Thằng này, đến trường không học thì làm gì.Mày định cho tao vô lớp nào đây.

Sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ thì

- A4 nha, toàn giống “chó” quý tộc, lớp ưu tú của trường đế

Nói đến đây anh chợt cười rồi nói

- Đặc biệt là vô cùng đẹp trai nha, có lee min ho,…

Và cả Tùng Sơn nữa. Nói xong anh ngồi cười như đứa tự kỉ( Tội nghiệp ghê)

- Tao còn chiếc dép nữa nè ăn không