Bây giờ cậu đang ở đâu cơ chứ, tại sao lại không ngắm mưa cùng tớ, cậu từng bảo sau cơn mưa sẽ có cầu vồng cơ mà, cậu còn bảo tớ xinh cơ mà, cậu có còn nhớ hay không,…. Hay đã quên rồi. Nó cứ thế lặng lẽ khóc, cứ thế đi ra ngoài mưa để nhờ mưa giúp nó che đậy đi những giọt nước mắt đó, nó mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh đang nghĩ gì, nó chỉ cứ như thế lặng lẽ đi, lặng lẽ khóc thôi.
Nó khó khăn lắm mới lết được cái thân xác ướt nhem ướt nhẹp về tới nhà, vú thấy nó mà hốt hoảng, vội lấy khăn lau tóc cho nó. Vú có hỏi nó có chuyện gì nhưng nó chỉ lắc đầu bảo không sao. Đợi vú ra ngoài rồi thì nó vùi mình trong chăn khóc đến sưng cả mắt, bỏ luôn cả bữa tối. Dĩ nhiên là một con heo tham ăn như thế mà bỏ bữa là chuyện khá là đặc biệt nên mẹ nó lên hỏi thăm nó.
- Con mệt à.
Bà lấy tay sờ lên trán nó.
- Dạ không, tại chuẩn bị thi cuối kì nên hơi căng thẳng một chút.
- Ừ, làm gì thì làm nhưng cố giữ gìn sức khỏe nhé con.
- Vâng ạ.
Mẹ đi ra ngoài rồi thì nó mới lồm cồm bò dậy, lấy sách vở ra học, học thì mới hết nghĩ tới hắn.
Ting….Ting….
[ TP: Ra gặp tôi nói chuyện.]
Nó lấy tin nhắn của hắn thì tắt nguồn điện thoại luôn.
- Hứ, ai thèm gặp cậu.
Khoảng nữa tiếng sau thì có tiếng còi xe phía dưới nhà, nó ra cửa sổ đứng nhìn thì thấy hắn đang đứng dựa lưng vào xe nhìn lên cửa phòng nó. Nó kéo luôn rèm cửa lại luôn. Lát sau thì cái xe ấy bớp còi inh ỏi, nó sợ bố mẹ tình giấc nên bất đắc dĩ đi xuống.
- Có việc gì?
- Cậu tại sao làm lại như vậy.
- Chuyện gì?
- Cậu đừng có giả nai, tại sao lại đẩy Nhã Hân xuống hồ.
Lòng nó quặn thắt lại đau đớn, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không tin nó hay sao. Nó bi thương hỏi
- Nếu tôi nói tôi không làm liệu cậu có tin không?
Nó thấy hắn không nói gì thì có lẽ nó đã nắm chắt đáp án rồi, nó tức giận đấm vào ngực hắn.
- Cậu đã hứa là tin tưởng tớ cơ mà, tại sao đến bây giờ lại không tin tưởng tôi. Tôi đã nói là tôi không làm, những người ngoài kia đã không tin tưởng tôi, đến cậu cũng như vậy sao. Tôi ghét cậu lắm, cậu tránh xa tôi ra.
Nó nói rồi gỡ cái vòng tay luôn đeo ở tay ra quăng xuống đất. Nó xoay người đi vào trong nhà. Nửa tiếng sau thì hắn lái xe rời đi.
-----------------
Hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày nếu như nó không dậy sớm. Nó mau chóng làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra khỏi nhà, hôm nay nó quyết định đi xe đạp. Nó đạp xe qua nơi mà nó gặp hắn lần đầu tiên sau khi về nước, nó nhớ lúc đó hắn rất mắc cười, nó không biết tại sao lúc đó lại quăng tiền vào mặt hắn nữa. Nó cứ thế bình thản lướt qua từng con đường, gió buổi sớm mai lướt qua làm mặt nó man mác lạnh. Nó đến trường thì mới biết là bản thân mình đến hơi bị sớm, thế là nó tạt vào căn tin mua bánh mì gặm, nó biết bây giờ cái bụng nó phải được quan tâm nhiều nhất. Khoảng 15 phút sau thì trường bắt đầu nhộn nhịp dần, nó cùng với Mi đi vào lớp. Hôm nay chỗ bên cạnh nó vẫn trống không, lý do là gì thì nó cũng chả cần để tâm nữa. Vì hiện tại nó đang cực kì tập trung cho tiết kiểm tra toán sắp tới, nó không muốn mọi sự cố gắng của nó đổ sông đổ biển được. Giờ ra chơi thì nó cố gắng coi lại các kiến thức cần nhớ để tự tin làm bài kiểm tra. Lúc này thì loa nhà trường thông báo cái gì đó nhưng nó cũng chả quan tâm.
-----------------------------------
Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng mình mới lập một page cho cả đại gia đình mình, mọi người vào đó nói chuyện với mình nhé
Link:https://www.facebook.com/goccuangoc
--------------------------------
- Vi ơi, hội trưởng hội học sinh thông báo cậu lên văn phòng gấp kìa, cậu không nghe thấy à.
- Có à, tớ đi ngay.
May mà có bạn lớp trưởng dễ thương nhắc nó không thì thôi mắc công phải thông báo lại lần thứ hai rồi.
Thực ra là hội trưởng có một cái phòng riêng luôn đó, nhưng không được to lắm thì phải. Nó hít thở giữ cho bản thân bình tĩnh trước khi gõ cửa.
- Vào đi.
- Cậu gọi tôi có việc gì? Nói nhanh đi, lát tôi còn có tiết kiểm tra.
Hắn không nói gì cả chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào nó, rồi lại kéo nó ôm vào lòng. Nó dãy dụa thì hắn càng giữ chặt nên nó cũng lười đứng yên cho hắn ôm. Hắn tựa đầu vào vai nó, cọ cọ làm nó nhột muốn chết.
- Xin lỗi, xin lỗi vì đã không tin cậu, xin lỗi vì đã thất hứa, đừng giận Phong nữa, Phong biết lỗi rồi.
Nó thực sự rất sốc với lời nói của hắn.
- Cậu biết rồi à.
- Ừ, tớ xem camera rồi, tớ cảm thấy tớ thật ngốc, cậu tha cho tớ nhé, tớ hứa sẽ không có lần thứ hai.