Heo Con Say Giấc

Chương 49: Ngoại truyện 1




Đây là chuyện một tháng sau khi Bảo Bảo và An Tịnh đào hôn.
Chạy ra khỏi lễ đường, Bảo Bảo mới biết thì ra An Tịnh đã sớm có dự mưu. Mới ra khách sạn, cô đã bị anh nhét vào một chiếc xe. An Tịnh ngồi lên xe đã lao như bay, sau đó cô lại bị nhét lên máy bay.
Lúc ấy toàn thân cô vẫn còn đờ đẫn, hôn lễ của cô... cứ như vậy?
Mặc dù trong lòng có chút buồn bực, nhưng dù sao cũng là quyết định của mình. Cứ như vậy lại cùng An Tịnh một đường dạo chơi. Bảo Bảo cũng nhớ không rõ bọn họ rốt cuộc đi qua bao nhiêu địa phương. Dù sao luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này bọn họ đã đi hết cả quãng đời.
Hôm đó thời tiết rất tốt, Bảo Bảo kéo An Tịnh ra ngoài dạo phố. Nơi này có một phố quà vặt, Bảo Bảo thấy thèm đã lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội! Đến lúc đó, Bảo Bảo chạy vào phố quà vặt. Bảo Bảo quyết định nhất định hôm nay phải ăn hết tất cả các món!
Kết quả rất bi tráng, cô bị An Tịnh đưa vào bệnh viện…
An Tịnh có thể nói là vô cùng tức giận, cố tình lại đau lòng gần chết. Đã nói không cho phép ăn nhiều như vậy, còn gắng sức ăn như thế, cô cho rằng mình thực sự là heo à?! Ngay cả áo cưới còn không mặc được, giờ còn không biết khiêm tốn một chút!
An Tịnh vừa tức vừa giận, ngược lại lại không có ý tốt biến Bảo Bảo trở thành kẻ không hiểu chuyện. “An Tịnh, em bảo đảm sẽ không bao giờ ăn đồ bậy bạ nữa.” Níu lấy tay áo An Tịnh, Bảo Bảo nhỏ giọng nói.
An Tịnh liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Sẽ không? Chu Bảo Bảo, mỗi lần em đều nói như vậy.”
Lần này, An Tịnh giận thật! Bình thường nháo thì nháo, nếu khiến An Tịnh giận thật thì nhất định Bảo Bảo không chịu nổi. Bảo Bảo nóng nảy, không biết làm thế nào. “An Tịnh, em thề sau này nhất định em sẽ nghe lời của anh. Còn nghe lời hơn bây giờ!”
Lần này, An Tịnh nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của An Tịnh, trong lòng Bảo Bảo không khỏi căng thẳng. Không khí giống như hạ xuống 0 độ, Bảo Bảo cảm thấy mình sắp không thở được.
Lúc này cửa bị đẩy ra, bác sĩ đi vào.
“Là An tiên sinh và An phu nhân sao?”
“Vâng.” Gật đầu, An Tịnh đứng lên.
“Mang thai phải cẩn thận một chút, tại sao có thể để phụ nữ có thai ăn nhiều đồ ăn cay nóng như vậy? An phu nhân không việc gì nhưng em bé lại cáu kỉnh đấy.”
Nghi ngờ, mang thai? ! Bảo Bảo không thể tin vuốt bụng của mình, nơi này, có đứa bé của cô và An Tịnh? Trong lúc bất chợt, Bảo Bảo giống như cảm nhận được nhịp tim của đứa bé. Thình thịch – thình thịch – thình thịch, trong nháy mắt đó, Bảo Bảo cảm thấy mình cứ như vậy, rõ ràng cảm nhận được sự hiện hữu của bé.
“Bác sĩ, bác sĩ nói là, vợ tôi, cô ấy… mang thai?” Không thể tin còn có An Tịnh.
“Anh đang chất vấn về kĩ thuật chẩn đoán của bệnh viện của chúng tôi? Em bé đã được hai tháng, bé rất khỏe mạnh. Nếu không phải hôm nay mẹ bé quá mức, em bé cũng sẽ không phát giận.” Bác sĩ buồn cười nhìn anh chàng rất nhanh sẽ trở thành cha, bọn họ hẳn là không biết chuyện hoài thai. Hầu như tất cả cha mẹ khi nghe được tin tức này đều có bộ dáng đó.
“Bảo Bảo, chúng ta về nhà!”
An Tịnh về nhà đã lập tức báo với ba mẹ Bảo chuyện Bảo Bảo mang thai, vì vậy địa vị của Bảo Bảo lập tức tăng lên ( thật ra địa vị của cô vẫn luôn rất cao). Gấu trúc quốc bảo tính là gì, bây giờ tuyệt đối cô còn tốt hơn cả gấu trúc, cả ngày chỉ cần cơm tới há mồm. Nhìn cân điện tử lên con số, Bảo Bảo ưu thương. Trở lại một tháng, thể trọng tăng mười cân (10 cân Trung Quốc = 5kg), hai tháng là 20 cân (10kg), ba tháng 30 cân (15kg)… Bảo Bảo lắc lắc đầu, cái này quá kinh khủng! Cô còn có bảy tháng phải trải qua!
Đang lúc Bảo Bảo quyết định ăn ít một chút để mình không quá mập, cô hoa lệ lệ bắt đầu nôn nghén rồi. Nôn nghén tới, lần này thì không phải là mình không ăn, mà vốn là ăn không vô! Một ngày hay hai ngày cũng may, ba ngày bốn ngày thì miễn cưỡng, nhưng khi Bảo Bảo nôn nghén suốt một tháng, Bảo Bảo lệ rơi.
Vuốt “tiểu bảo” trong bụng Bảo Bảo, trong lòng Bảo Bảo một hồi sôi trào.
“Tiểu bảo”, con không thể để mẹ con yên được hả?
Cũng không biết không phải Bảo Bảo cầu nguyện có tác dụng hay không, dù sao rốt cuộc Bảo Bảo cũng hết nôn rồi. Nhưng mà phân biệt đối tượng. Ngoại trừ An Tịnh, tất cả đều có thể. Nói cách khác, bây giờ Bảo Bảo, chỉ cần thấy An Tịnh lại muốn nôn…
An Tịnh được gọi là cắn răng nghiến lợi, được lắm, còn chưa sinh ra đã chiếm cứ mẹ nó rồi, anh cũng không tin, chỉ cần nhìn anh là muốn nôn!
Sự thật chứng minh, thật sự là nhìn thấy anh, Bảo Bảo đã thấy buồn nôn. Thấy Bảo Bảo nằm ở trên nắp bồn cầu không đứng lên nổi, An Tịnh thật sự không dám thử lại. Tiểu tử, trước hết để nhóc chiếm cứ mẹ nhóc, chờ nhóc đi ra xem ba làm thế nào thu thập nhóc. Giống như nghĩ tới việc gì hay, An Tịnh mỉm cười âm hiểm.
Thời gian trôi qua được gọi là rất nhanh, Bảo Bảo nôn nghén cũng chầm chậm kết thúc, vì vậy lại khôi phục cuộc sống hạnh phúc như heo ban đầu. Ăn cơm, ngủ, khi dễ An Tịnh.
Thời điểm mang thai, Bảo Bảo không ít lần làm khó An Tịnh . Có lúc nhìn thấy cũng rất đau lòng. Nhưng không có biện pháp, chính là không nhịn được…
Cho nên, thời điểm nửa đêm hai ba giờ sáng bò dậy mua đồ hay dậy làm đồ ăn khuya… An Tịnh cũng làm không ít, việc nhà… An Tịnh cũng làm không ít, sau khi về nhà, mỗi ngày xoa bóp cho cô, Bảo Bảo đã sớm cảm động không còn biết trời trăng gì nữa. Đợi đến lúc Bảo Bảo sắp sinh, An Tịnh cũng gầy đi trông thấy, thật ra thì Bảo Bảo thực sự hoài nghi có phải thịt anh chuyển hết lên người cô hay không.
Đợi đến khi Bảo Bảo sinh em bé, một hồi giày vò, giá thế kia, tuyệt đối không thua kém mẹ Bảo năm đó. Bảo Bảo nằm đó gào khóc kêu đau, An Tịnh vẫn ở bên cạnh bắt lấy tay cô. Khi đó An Tịnh thật sự muốn dứt khoát không sinh! Không, biết thế lúc trước không nên muốn đứa bé, như vậy Bảo Bảo cũng không khổ sở như vậy. Dù sao cuối cùng chính là sau cơn hành hạ, Tiểu Bảo ra đời!
Tiểu Bảo ra đời, An Tịnh cũng không liếc mắt nhìn, bởi vì Bảo Bảo sinh xong đã bất tỉnh. An Tịnh một lòng bất ổn bám theo. Cho đến khi thầy thuốc liên tục bảo đảm với anh, đảm bảo Bảo Bảo không có việc gì anh mới yên tâm lại, lúc này mới có tâm trạng đi xem con trai “bảo bối” một chút.
Nhìn cậu nhóc, An Tịnh thầm nói trong lòng: Nhóc con, nợ mới nợ cũ ba sẽ tính cùng một lượt.