“Để anh một mình ai mà an tâm cho được, cũng may là chỉ gãy chân thôi đó chứ để bị chấn thương tay thì phiền phức lắm luôn có thể khỏi chơi dương cầm được luôn đó à nha”.
Phương Thiên Kỳ liền trợn mắt lên: “Im ngay con nhỏ này ăn nói xui xẻo không à”.
Một cô gái xinh đẹp bước vào, Phương Hạ Vũ liền cúi đầu chào: “Em chào chị Quỳnh Hạ”.
Đỗ Quỳnh Hạ mỉm cười: “Uh chào em để chị chăm sóc cho anh Thiên Kỳ được rồi em về nhà đi”.
“Dạ chị ráng khuyên ảnh chạy xe cẩn thận giùm em một cái trong năm nay anh bị té xe lần thứ hai rồi đó”.
Đỗ Quỳnh Hạ mỉm cười rồi nói: “Được rồi chị sẽ nói chuyện với anh hai của em yên tâm đi, chuyện của em bây giờ là phải chăm chỉ tập luyện chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sắp tới nếu đậu em sẽ có cơ hội đi lưu diễn ở Mỹ và nhận được một suất học bổng du học toàn phần ở học viện âm nhạc hàng đầu thế giới đó nha”.
Phương Hạ Vũ gật đầu: “Dạ em biết rồi em sẽ cố gắng hết sức không để phụ lòng mọi người đâu, thôi thưa anh hai, thưa chị Quỳnh Hạ em về trước”.
Phương Thiên Kỳ căn dặn thêm: “Nè Hạ Vũ em đi đường cẩn thận nha đừng có để phải vào đây nằm chung với anh đó nha”.
Đỗ Quỳnh Hạ đánh vào vai của Phương Thiên Kỳ một cái: “Anh đó toàn nói linh tinh xui xẻo thôi”.
Phương Hạ Vũ đang đứng chờ thang máy để đi xuống lầu thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng ai đó gọi thật to từ đằng xa “Mạc Hạo Ngôn đứng lại…Mạc Hạo Ngôn em không được chạy…làm ơn đứng lại giùm chị đi Mạc Hạo Ngôn”.
Phương Hạ Vũ tò mò không biết người tên Mạc Hạo Ngôn kia làm gì mà bị truy đuổi như vậy nên quay đầu lại xem nhưng khi cô vừa quay người lại thì bất ngờ bị một người mặc đồ bệnh nhân từ xa lao tới ôm chầm lấy cô sau đó cả hai ngã vào trong thang máy.
Người đang mặc đồ bệnh nhân đó hình như rất vội vã liền chồm người tới nhấn nút cho cửa thang máy đóng lại rồi nhấn tầng G, khi cô y tá chạy tới thì thang máy đã di chuyển rồi nên cô y tá không đuổi theo kịp.
Người mặc đồ bệnh nhân kia thở phào nhẹ nhõm chống tay đứng dậy trước rồi đưa tay ra có đỡ Phương Hạ Vũ và nói: “Xin lỗi nha tôi không có cố ý đâu tại hoàn cảnh bắt buộc thôi”.
Phương Hạ Vũ nghe giọng nói của người này quen quen nên ngẩng đầu lên nhìn, bốn mắt bắt gặp nhau vô cùng ngạc nhiên cả hai lại cùng kêu lên: “Là bạn?!”.
Mạc Hạo Ngôn nghi hoặc hỏi: “Phương Hạ Vũ, sao bạn lại ở đây đừng có nói với tôi là bạn cũng bị bệnh nhập viện luôn nha”.
Phương Hạ Vũ lắc đầu ngoày ngoạy: “Làm gì có chứ anh hai tôi bị té xe nằm viện nên tôi vào chăm sóc thôi”.
Mạc Hạo Ngôn dựa vào thang máy cười khổ một cái: “Oh ra là thế…có em gái sướng thiệt ha bị cái gì cũng có người quan tâm chăm sóc hết đâu có như tôi một thân một mình không ai quan tâm chia sẽ hết”.
Phương Hạ Vũ đưa mắt nhìn Mạc Hạo Ngôn một lượt từ đầu tới chân: “Hôm nay bạn không đi học là do bạn bị bệnh, bởi vì cơn mưa tối hôm qua đúng không, là tại tôi cho nên bạn mới bị bệnh phải nhập viện đúng chứ?”.
Mạc Hạo Ngôn liền quay mặt đi chỗ khác rồi giải thích: “Không có đâu, tại sức đề kháng của tôi yếu quá mỗi lúc thời tiết thay đổi là hay bị cảm vậy đó mà, không phải lỗi của bạn đâu đừng có mà suy nghĩ nhiều”.
Phương Hạ Vũ gật đầu rồi nhíu mày hỏi: “Uh mà tại sao bạn lại bỏ chạy vậy?”.
Cửa thang máy mở ra ở tầng G, Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ bước ra ngoài, Mạc Hạo Ngôn nói với Phương Hạ Vũ: “Nè bạn ra cổng bệnh viện đứng chờ tôi một chút nha, tôi đi chỗ này rồi quay lại tìm bạn ngay”.
Nói rồi Mạc Hạo Ngôn chạy đi đâu đó còn Phương Hạ Vũ thì đi ra trước cổng bệnh viện đứng chờ.
Mạc Hạo Ngôn thay đồ rồi đi ra cổng còn vài bước nữa là tới chỗ của Phương Hạ Vũ đứng thì bất chợt lại thấy cô y tá vừa đi vừa gọi “Mạc Hạo Ngôn em đang ở đâu…mau quay về phòng bệnh ngay cho chị…tới giờ chích thuốc rồi…Mạc Hạo Ngôn”.
Mạc Hạo Ngôn liền kéo cái nón lưỡi trai đang đội thấp xuống để che mặt mình đi rồi bước thật nhanh đến chỗ Phương Hạ Vũ đang đứng choàng tay qua vai ôm nhẹ cô vào người mình.
Phương Hạ Vũ có chút giật mình sau đó lên tiếng hỏi: “Bạn…bạn đang làm gì vậy?”.
Mạc Hạo Ngôn vội đưa tay bịt miệng Phương Hạ Vũ lại: “Suỵt bạn giữ yên lặn đi, chỉ như thế này một chút thôi bạn làm ơn giúp tôi đi mà”.
“Nhưng tại sao bạn lại trốn viện?” Phương Hạ Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Lát nữa giải thích sau nha”.
Cô y tá chạy ra cổng bệnh viện thì cả hai vừa leo lên xe buýt, xe chạy đi rồi nên cô y tá có thấy cũng chẳng kịp đuổi theo.
Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ ngồi cạnh nhau, Phương Hạ Vũ mới lên tiếng nhắc nhở: “Bạn…bạn bỏ tay ra được chưa vậy?”.
Mạc Hạo Ngôn liền rút tay lại kèm theo nụ cười ngây ngô: “À xin lỗi nha diễn sâu quá tôi quên mất".
Phương Hạ Vũ nghiêm mặt: “Bây giờ thì giải thích đi tại sao bạn lại trốn viện vậy?”.
“Ở đó chán thấy mồ suốt ngày hết uống thuốc rồi tới chích thuốc, nói thật là tôi sợ bị chích lắm nên bỏ trốn á”.
.