“Tôi từng đọc trong một cuốn sách là khi mình làm sai thì mình chỉ cần nói xin lỗi là chuộc lỗi với người ta rồi, với lại tôi cũng đâu có cố ý làm phiền bạn đâu”.
Mạc Hạo Ngôn lắc đầu cười nhạt: “Không biết cậu là mọt sách hay là đầu gấu nữa”.
Phương Hạ Vũ ngây ngô hỏi lại: “Ý cậu là sao?”.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Phương Hạ Vũ, Mạc Hạo Ngôn khẽ lắc đầu: “Không có gì đâu nhưng cậu đúng là biết cách làm phiền người khác mà”.
Phương Hạ Vũ liền dẩu môi lên cãi lại: “Thiệt là! tôi làm phiền cậu cậu từ lúc nào chứ?”.
Mạc Hạo Ngôn liếc mắt nhìn Phương Hạ Vũ rồi đáp: “Cậu ngồi trên người tôi nãy giờ mà không biết thiệt luôn đó hả?”.
Phương Hạ Vũ nhìn lại quả đúng là cô đang ngồi trên người của Mạc Hạo Ngôn nên thầm nghĩ “Hèn gì mà nãy giờ mình lại chẳng thấy đau chút nào hết.
Phương Hạ Vũ vội vàng đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi đâu có biết là có người nằm ở đây, tôi đi học trễ không muốn bị giám thị bắt nên mới trèo tường vào thôi, xin lỗi đã phá giấc ngủ của cậu”.
Mạc Hạo Ngôn tỏ vẻ lười biếng: “Thôi bỏ đi, lần sau nếu có trèo tường thì nhớ nhìn xem bên dưới có ai rồi hãy ngã nha, lỡ xui xui ngã lên người giám thị là toi đời đó nha”.
Một lần vô tình gặp gỡ chẳng thể lưu lại bất kỳ ký ức gì hết bằng chứng là Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ đều không nhớ là đã gặp nhau trước đó ở trạm xe buýt gần trung tâm âm nhạc, mặc dù mỗi lúc học xong lớp dương cầm Phương Hạ Vũ vẫn luôn đứng trước trạm chờ xe buýt hy vọng có thể gặp lại người con trai trong ngày mưa đó để trả lại cái áo khoác và nói tiếng cảm ơn nhưng vẫn chưa gặp được.
Còn Mạc Hạo Ngôn đã lâu không đến trung tâm âm nhạc đó nữa nhưng thật lòng anh muốn biết cô bé mình gặp lúc ấy có dành được cơ hội tham gia kỳ thi dương cầm toàn quốc hay không.
Nói rồi Mạc Hạo Ngôn đứng dậy bỏ đi, Phương Hạ Vũ cũng đi lên lầu tìm lớp học của mình nhưng cô cứ loay hoay không biết lớp mình nằm ở đâu nên cứ đi từ lầu 1 lên lầu 2 rồi lại đi từ lầu 2 xuống lầu 1.
Phương Hạ Vũ đang hoang mang vì không tìm thấy lớp thì có một tên con trai lên tiếng hỏi: “Cậu đang tìm gì vậy?”.
“A mình tìm lớp 10A5, mình đi trễ nên không có dám xem sơ đồ ở dưới sân tại vì mọi người vẫn còn đang tham dự lễ khai giảng chưa xong á”.
Bạn nam kia liền vui vẻ nói: “Không sao đâu cậu cứ đi theo mình, thật là trùng hợp mình cũng lớp 10A5 đó”.
Phương Hạ Vũ liền reo lên: “Oh vậy thì vui quá rồi, ủa mà sao giờ này cậu lại ở đây đáng ra phải ở dưới sân tham dự khai giảng chứ?”.
“Chán phèo, năm nào cũng có nhiêu đó à nói đi nói lại hoài nghe riết muốn mòn hai cái lỗ tai luôn”.
Phương Hạ Vũ rủ mắt: “Oh còn mình thì muốn tham dự lễ khai giảng nhưng ngặt nỗi lại đi trễ”.
Bạn nam kia mỉm cười: “Còn năm sau, năm sau nữa là cậu lo gì, à đúng rồi mình tên là Âu Dương Kỳ Tuấn còn bạn tên gì ha?”.
“Mình tên là Phương Hạ Vũ”.
Âu Dương Kỳ Tuấn khẽ cười đáp lại: “Từ giờ chúng ta là bạn nha”.
“Được thôi” Phương Hạ Vũ vui vẻ gật đầu đồng ý.
Âu Dương Kỳ Tuấn và Phương Hạ Vũ vừa đi khỏi lớp 10A1 thì trong lớp có một thằng con trai đang nằm ngủ ở băng ghế cuối cùng của lớp ngồi dậy người đó chính là Mạc Hạo Ngôn.
Mạc Hạo Ngôn lẩm bẩm: “Giọng nói vừa rồi nghe quen lắm giống với giọng con bé ngã lên người mình ở bãi cỏ gần cổng sau của trường, không lẽ bị mất giấc ngủ bên bị ám ảnh luôn giọng của con nhỏ đó rồi ta”.
Lễ khai giảng kết thúc các học sinh di chuyển lên lớp, mấy đứa con gái lớp 10A1 vừa nhìn thấy chàng trai ngồi cuối lớp đã chạy ùa vào trong tỏ vẻ thân thiết.
“Hạo Ngôn, thì ra là cậu ở trên lớp vậy mà tụi mình còn tưởng hôm nay cậu không đi học chứ”.
“Trời ơi, Hạo Ngôn đúng là đẹp trai quá đi mà”.
“Hạo Ngôn lát nữa cho mình ngồi gần cậu được không?”.
“Chúng ta làm bạn tốt của nhau được không Hạo Ngôn?”.
Mạc Hạo Ngôn nhìn đám con gái bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng nói một câu như tạt nước lạnh vào mặt người khác: “Ủa tôi và các cậu có quen biết nhau à?”.
Một đứa con gái đại diện lên tiếng: “Tụi mình trước đó không quen biết nhau nhưng từ bây giờ cũng là bạn cùng lớp mà”.
Mạc Hạo Ngôn nhướng mày: “Thì sao?”.
“Tụi mình rất ngưỡng mộ cậu nha, cậu vừa học giỏi lại vừa đẹp trai, cậu xứng đáng là nam thần của lớp 10A1 đó nha”.
Mạc Hạo Ngôn vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Các cậu phiền chết đi được”.
Mạc Hạo Ngôn lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp làm cho đám con gái thất vọng tràn trề.
Ở lớp 10A5, Phạm Đông Nghi vừa đi vào lớp đã chạy ngay tới chỗ mà Phương Hạ Vũ đang ngồi rồi lên tiếng hỏi: “Nè Hạ Vũ sao bà không đi tham dự lễ khai giảng vậy hả? Bà để tôi ngồi một mình buồn lắm biết không hả?”
Phương Hạ Vũ liền lên tiếng giải thích: “Xin lỗi mà, tại sáng nay đồng hồ báo thức bị hư nên mình đến trễ chứ bộ, người ta khó khăn lắm mới leo được vô trường mà không bị bắt đó”.
Cô chủ nhiệm vào lớp sinh hoạt nội quy của trường rồi xếp lại chỗ ngồi, Phạm Đông Nghi và Phương Hạ Vũ bị tách ra nhưng vô tình Phương Hạ Vũ lại được ngồi chung bàn với Âu Dương Kỳ Tuấn.
.