Hẹn Yêu Em Lần Nữa

Chương 18: 18: Mất Đứa Con Đầu Lòng





Ngày Mạc Hạo Ngôn trở về nhà thái độ của Phương Hạ Vũ vô cùng điềm tĩnh không mắng anh cũng không hỏi anh về chuyện hôm đó, cô nấu toàn những món anh thích không khí giữa hai người giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết nhưng anh không ngờ sau sự yên ắng đó lại là lời đề nghị ly hôn của cô.

Khi nghe Phương Hạ Vũ nói “…chúng ta ly hôn đi…” Mạc Hạo Ngôn không chấp nhận được chuyện đó nên đã nổi cáu với cô, anh muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện nhưng cô lại không cho anh cơ hội, anh soạn đơn ly hôn với những điều khoản bất hợp lý để giữ cô lại nhưng ai ngờ cô lại âm thầm lặng lẽ rời xa anh.

Mạc Hạo Ngôn cầm đơn ly hôn đã có chữ ký của Phương Hạ Vũ và lá thư mà cô nhờ luật sư đưa cho anh trên tay mà cứ ngỡ như thế giới đang sụp đổ, anh cố kìm nén con tim đang run rẩy của mình mở thư của cô ra xem [Hạo Ngôn anh hãy xem những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta như một giấc mơ đi, em không trách anh càng không hận anh bởi vì tình yêu không có lỗi chỉ là…có lẽ mọi thứ đã thay đổi theo thời gian hãy nắm bắt hạnh phúc mà anh mong muốn em không cản anh bước đến với hạnh phúc thật sự đâu…từ nhiều năm về trước vì yêu anh em đã mở lòng yêu thêm người mà anh yêu thương cho nên bây giờ cũng vậy anh không cần phải cảm thấy áy náy hay có lỗi gì với em hết…Hãy sống thật vui vẻ hạnh phúc nha Mạc Hạo Ngôn…Tạm biệt, à không là vĩnh biệt mới đúng, sau này nếu có ai vô tình nhắc đến tên em hãy giả vờ như anh chẳng quen người tên ấy vì em không muốn là một di hài trong quá khứ của anh đâu…Mình lãng quên nhau nha!”, vô thức nước mắt của anh rơi xuống thấm đẫm nhũng con chữ thân quen của Phương Hạ Vũ viết.

Mạc Hạo Ngôn chới với dựa lưng vào bước tường phía sau mình lẩm bẩm: “Em nói vì yêu anh em đã mở lòng yêu thêm người mà anh yêu thương vì anh em đã bao lần chịu tổn thương rồi mà anh đâu có biết…tại sao vượt qua rất nhiều khó khăn mình mới có thể đến với nhau mà em lại bỏ anh như thế…em nhẫn tâm vậy sao Phương Hạ Vũ sao không nghe anh giải thích chứ?”.


Mạc Hạo Ngôn lao ra khỏi văn phòng làm việc lái xe khắp nơi tìm Phương Hạ Vũ, anh gần như là muốn lật tung cả thành phố này lên để tìm cho bằng được Phương Hạ Vũ, anh cảm thấy bản thân mình gần như phát điên lên trước sự biến mất đột ngột của cô.

Một ngày…hai ngày…rồi một tuần trôi qua mà chẳng có chút dấu vết nào cứ như là Phương Hạ Vũ chưa từng tồn tại trên thế giới này vậy.

Mạc Hạo Ngôn đã đến sân bay hỏi xem Phương Hạ Vũ đặt vé máy bay đến Singapore không nhưng nhân viên của hãng hàng không đã kiểm tra và không thấy ai tên Phương Hạ Vũ xuất cảnh trong thời gian một tuần lễ vừa qua hết.

Mạc Hạo Ngôn cố nghĩ xem ngoài gia đình đang sống ở Singapore ra thì Phương Hạ Vũ còn họ hàng khác nữa không nhưng đến giây phút này anh mới biết có rất nhiều điều về cô mà anh chưa từng biết, anh cảm thấy bất lực và muốn buông xuôi tất cả.

Nghe tiếng chuông cửa Mạc Hạo Ngôn mừng rỡ cứ nghĩ là Phương Hạ Vũ đã suy nghĩ lại anh vội vàng chạy ra mở cửa nhưng lại thêm một lần nữa thất vọng khi thấy má Trần đứng bên ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc không chút sức sống và quần áo lôi thôi lượm thượm của Mạc Hạo Ngôn má Trần lo lắng hỏi: “Cậu chủ à có chuyện xảy ra mà trông cậu…”.

Mạc Hạo Ngôn thở dài tỏ ra mệt mỏi cúi đầu đi vào trong và khẽ nói: “Hạ Vũ…bỏ đi rồi…”.


Má Trần sửng sốt sau đó nước mắt lại rơi xuống: “Cô…cô chủ bỏ đi rồi…huhuhu chẳng lẽ cô ấy thấy có lỗi với cậu vì không giữ được đứa con đầu lòng của hai người nên mới bỏ đi huhuhu…tội nghiệp cho cô ấy quá…”.

Những gì má Trần vừa nói cứ như sét đánh ngang qua tai của Mạc Hạo Ngôn vậy anh hoang mang hỏi lại: “Má Trần vừa nói gì vậy? Không …không giữ được…đứa con đầu lòng…là sao?”.

Má Trần liền kể lại mọi chuyện cho Mạc Hạo Ngôn nghe: “Mấy hôm trước cô chủ đi kiểm tra sức khỏe thì biết là mình mang thai 12 tuần rồi hôm đó cô ấy rất vui chờ cậu về để báo tin đó cho cậu nhưng chờ mãi mà cậu không về…buổi tối hôm đó cô chủ nhận được tin nhắn nói cậu đang ở khách sạn Vermilion cho nên đã đến đó tìm cậu…rồi tai nạn xảy ra làm cô ấy mất đi đứa bé…huhuhu…”.

Mạc Hạo Ngôn nhíu mày lẩm bẩm: “Tin nhắn? Khách sạn Vermilion?”.

Hiểu ra mọi chuyện đều là cái bẫy chứ không phải ngẫu nhiên đơn thuần như những gì mà Phạm Đông Nghi đã nói, Mạc Hạo Ngôn liền nổi giận gắt giọng đày đe dọa: “Phạm Đông Nghi tôi nhất định không tha cho cô, tôi bắt cô phải trả một cái giá thật đắc cho chuyện này”.


Mạc Hạo Ngôn liền tất tốc lái xe đến bệnh viện nơi mà ba của Phạm Đông Nghi đang điều trị bệnh gặp cô.

Phạm Đông Nghi trả lại ngân phiếu cho Mạc Hạo Ngôn với vẻ mặt thất thần, hai mắt cô ta sưng to hình như là khóc rất nhiều: “Ngày hôm đó Hạ Vũ đã đem tiền tới đóng viện phí cho ba tôi làm phẫu thuật rồi nếu biết trước mọi chuyện tôi đã không gây ra nhiều phiền phức như vậy rồi”.

.