Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 54: Chương 54:




Edit: Diana
 
Sau khi Hồ Cầu lừa được một khối bánh ngọt từ chỗ Kiểu Kiểu, ăn xong lau miệng rồi đi theo âm thanh đến trường cưỡi ngựa tìm phụ mẫu làm nũng.
 
Chắc do mấy năm không gặp, có thể nói hiện tại Bộ Khê Khách chiều chuộng Hồ Cầu hết nấc, dỗ dành như nuôi nữ nhi.

 
Trong lòng Hồ Cầu biết cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng có ngày Bộ Khê Khách hết mù quáng mà ghét bỏ, nhưng cậu bé vẫn sáp lại, thầm lặng khiến phụ mẫu vui vẻ.
 
Sau khi Bộ Khê Khách đút cho cậu một viên kẹo thì tiếp tục kể chuyện lúc hắn ở ốc đảo trên sa mạc cho Tình Lan nghe.
 
Bộ Khê Khách lược bớt những cảnh tàn sát khốc liệt, tóm gọn sinh tử sa trường bằng một câu, chỉ chọn những chuyện thú vị và buồn cười để kể Tình Lan nghe.
 
Nói đến chuyện Giang Phó ngủ trên lưng ngựa, lắc lư cả đêm cũng không ngã, Bộ Khê Khách dừng lại, quay đầu hỏi Hồ Cầu: "Nghe mẫu thân con nói lúc con ở hoàng đô có học cưỡi ngựa?"
 
Hồ Cầu gật đầu, hà hơi ra một làn sương trắng, thờ ơ nói: "Cữu cữu dạy ạ."
 
"Lên ngựa đi." Bộ Khê Khách huýt sáo một cái, chú ngựa Lương Duyên phì phò chạy đến, dừng lại mài móng trước mặt Hồ Cầu. Bộ Khê Khách cười nói: "Để ta xem xem con học thế nào rồi."
 
Lương Duyên là hắc tuấn mã cao lớn, đỉnh đầu Hồ Cầu mới chỉ cao đến bụng nó.
 

Hồ Cầu ngẩng đầu lên nhìn ngựa, sau đó đưa mắt nhìn Bộ Khê Khách.
 
Tình Lan hất tay Bộ Khê Khách ra, "Chàng quá đáng thật, Hồ Cầu mới có mấy tuổi."
 
"Lúc ta lớn bằng tuổi nó, tất cả ngựa ở Yến Xuyên đều là lính của ta, đều rất ngoan ngoãn nghe lời."
 
Tình Lan: "Vậy chàng để con lên làm sao! Chàng xem con..."
 
Lời còn chưa dứt, Hồ Cầu đã tung mình lên ngựa. Động tác cậu bé nhanh chóng, nhưng đương nhiên là không dễ nhìn chút nào.
 
Hồ Cầu vểnh mông lên ngựa xong, đỏ mặt, sau khi ngồi vững thì kéo dây cương, cúi đầu nhìn về Bộ Khê Khách, mặt chẳng vui vẻ gì.
 
Tình Lan lấy tay áo che mặt, cười trộm.
 
Hồ Cầu biết động tác mình lên ngựa rất mất thể diện, cũng không ưu nhã, cậu bé quẹt mũi, giả vờ mất trí nhớ, nói: "Phụ thận, tiếp theo người muốn xem con đánh ngựa thế nào sao?"
 
Bộ Khê Khách hất mi nói: Con đợi ở hoàng đô bốn năm, dù gì cũng phải học chút bản lĩnh, ta còn chưa được thấy không bằng hôm nay bỏ khiêm tốn đi, thể hiện tài năng cho ta xem."
 
Khóe miệng Hồ Cầu nhếch lên, dùng sức kẹp bụng ngựa, nói: "Được, vậy con sẽ cho phụ thân xem con đã học được những gì."
 
Chân Hồ Cầu còn chưa chạm bàn đạp, nếu thúc ngực chạy nhanh, người điều khiển ngựa hoảng hốt lo sợ, buông tay sẽ rất dễ bị ngã.
 
Bộ Khê Khách muốn nhân đó thử xem con mình can đảm thế nào, tâm tính ra sao.
 
Ngược lại, Hồ Cầu cũng nghĩ được như hắn, không bị kích động lòng háo thắng mà đi vững một vòng, tiểu đại nhân ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đi đi về về một cách chậm rãi.

 
Tình Lan cắn tay áo, chờ Hồ Cầu bình an thúc ngựa về, nàng nói thầm với Bộ Khê Khách: "Con nó học hành rất vững, chỉ là không thông minh lắm, mọi mặt đều không xuất sắc."
 
Bộ Khê Khách cười nói: "Nó còn không thông minh? Tiểu tử này cơ trí lắm, thận trọng hơn ta nhiều, trông như tiểu lão đầu ấy, làm việc suy đi tính lại, hầu như không bị lời nói kích động, chỉ là số mệnh của nó... So với thông minh như Kiểu Kiểu, làm phụ thân, lòng ta thấy rất an ủi."
 
Một lúc sau Tình Lan mới hiểu được.
 
Năm đó ở hoàng đô, hoàng đế mời thầy dạy gì thì cậu bé học cái đó, không hỏi không tranh, ổn định vững vàng, không nổi trội cũng không để tụt về sau.
 
Thì ra là cậu bé biết tình cảnh của mình ở hoàng đô.
 
Hồ Cầu siết cương dừng ngựa, đưa cánh tay ra nũng nịu: "Phụ thân, ôm con xuống."
 
Bộ Khê Khách cười với Tình Lan: "Tiểu tử thối ăn ta ở điểm này."
 
Hắn bế Hồ Cầu lên, giơ cao, để cho cậu bé ngồi trên đầu vai mình.
 
"Thấy con học được rất chắc chắn, ta thật cao hứng." Bộ Khê Khách nói, "Phụ thân kỳ thật rất lo lắng, sau khi tiễn con và mẫu thân đến Hoàng Đô, luôn lo lắng con có chí khí quá cao, sẽ vì quá nổi bật mà dẫn đến người khác chú ý... Con không biết cái nơi ấy đáng sợ hơn nhà ta thế nào đâu, bao nhiêu người nhìn chằm chằm con, đôi mắt bọn họ nhìn về phía ai, người đó liền gặp xui xẻo."
 
Hồ Cầu im lặng không lên tiếng, Tình Lan lắc chân, dùng ống tay áo phất vào Bộ Khê Khách: "Nào có đáng sợ như chàng nói! Ta và Hồ Cầu mấy năm nay ở hoàng đô rất tốt, mẫu hậu và hoàng huynh đều ở đó, chàng lại là Phiêu Kỵ tướng quân, ai dám tới tìm chúng ta phải không?"
 
Hồ Cầu sau một hồi trầm mặc, hỏi Bộ Khê Khách: "Thiên hạ này có nhiều người giống như con sao?"
 
Bộ Khê Khách thầm nghĩ không ổn, cười ha ha nói: "Ha, hạt đậu nhỏ như con là loại người nào?"
 
"Vốn là người giỏi nhất, nhưng bị trói buộc xung quanh những người tầm thường, không dám biểu lộ tài hoa."
 
Tình Lan và Bộ Khê Khách đều im lặng.
 
Hồ Cầu lại nói: "Còn có những người tài học bình thường kia, tương lai bọn họ làm thế nào có thể gánh nổi thiên hạ?"
 
Bộ Khê Khách không nghĩ cách trốn tránh vấn đề này nữa, hắn đặt Hồ Cầu xuống, hỏi cậu bé: "Con nói tài học bình thường, là nói ai?"
 
"Rất nhiều."
 
"Còn con thì sao?"
 
"Ở trên bọn họ."
 
"Chẳng qua chính con nghĩ như vậy thôi." Bộ Khê Khách nói, "Còn nhỏ tuổi nhưng không biết trời cao đất rộng, còn dám vọng ngôn*."
 
(*) Nói xằng bậy, ngông cuồng
 
"Vốn là như thế." Hồ Cầu nói, "Thông minh hay ngu xuẩn, nếu có quyển kinh thiên vĩ địa* mới, người tầm thường đọc không hiểu, người thông minh lại từ khi sinh ra đã biết. Con biết mình là ai, phụ thân, con đã xem qua là không quên được, con học một hiểu mười, con có thể hiểu những đạo lý bọn họ không hiểu, con có thể nhớ những thứ người mới học khác không thể, trong lòng con tự có một mảnh trời đất riêng."
 
(*) Thành ngữ ý chỉ những tinh hoa trên thế giới
 

Tình Lan nắm chặt tay, thầm kinh hãi, sau đó lại nhắm mắt xúc động.
 
Hai phụ tử một lớn một nhỏ, đang đối mắt nhìn nhau.
 
Hồi lâu sau, Bộ Khê Khách nói: "Hiện tại tiên sinh giảng cái gì?"
 
"Để cho con đọc 《 Thông tắc 》." Hồ Cầu hơi vén miệng, nói, "Chính con tìm sách đọc."
 
"Ta biết." Bộ Khê Khách nói, "Ta thấy con đọc sách gì rồi, chẳng qua là mấy ngày nay chưa để ý tới con, như vậy đi... Ngày mai bắt đầu, mỗi ngày đến chỗ này của phụ thân, chúng ta đọc《 minh kính giám 》."
 
"Là gì vậy ạ?"
 
"Minh quân hôn quân, hiền thần nịnh thần." Bộ Khê Khách nói, "Tổ phụ ta đã giấu đi bản gốc, do tiền triều Minh Tương chú giải, ta biết con đã hiểu biết hơn nhiều đứa trẻ cùng lứa, cô cô con lúc bằng tuổi con vạn vạn lần không thể nói là lời như vậy. Cho nên con thật sự rất thông minh, nhưng với ta, con vẫn là đứa trẻ vô tri. Đọc nhiều sách một chút, so sánh với một đứa trẻ khác tự mình suy nghĩ, lại tự cho là biết đạo lý nhân gian tốt hơn."
 
 
Hồ Cầu khiêm tốn nói: "Dạ, con nhớ."
 
Sau khi nghiêm túc trò chuyện xong, Hồ Cầu nói phải đi cho Lương Duyên ăn. Sau khi cậu bé dắt ngựa đi xa, Bộ Khê Khách và Tình Lan kề vai ngồi trên hàng rào trường ngựa, Tình Lan khoác tay Bộ Khê Khách. Hai người yên lặng nhìn trời, hồi lâu sau, Tình Lan nói: "Trước đây chàng từng nói qua, sau này Yến Xuyên sẽ thái bình không còn chiến sự?"
 
"... Chuyện xem bói nhìn quẻ, nàng vui mừng là được rồi." Bộ Khê Khách nói, "Dĩ nhiên, ta khoác lác, nàng cũng đừng coi là thật."
 
Tình Lan tức giận: "Ta rất lo lắng cho nhi tử, nghĩ tới lời chàng nói ta liền ưu sầu, chàng có biết mấy năm nay ta ở Hoàng đô, thi thoảng lại nhớ tới lời chàng đã nói, nhớ tới dị tượng lúc Hồ Cầu ra đời, ta liền không ngủ được..."
 
"Hừ, hỗn tử nhiều chuyện này, biết vậy không cho nó ra ngoài." Bộ Khê Khách cười đùa.
 
Tình Lan liếc hắn một cái, "Không muốn con nữa? Nói dễ nghe nhỉ? Chàng không tiếc sao?"
 
"Không tiếc." Mắt Bộ Khê Khách nhìn bụng Tình Lan, hắn cười, "Lại sinh một đứa bớt lo hơn."
 
Tình Lan đỏ mặt đánh hắn: "Xí! Không thèm cho chàng như ý! Chàng là tên lừa đảo!"
 
"Ta lại lừa nàng cái gì?"
 
"Chàng nghĩ đi!" Tình Lan nói, "Đây trường cưỡi ngựa rồi còn không nhớ khi ấy chàng đã đồng ý với ta chuyện gì!"
 
Bộ Khê Khách định nói thì nghe thấy tiếng khẽ thở dài của Hồ Cầu đứng ở sau.
 
Bộ Khê Khách: "Còn nhỏ mà đã than thở cái gì?"
 
"Phụ thân." Hồ Cầu tố cáo, "Đại trượng phu hứa được thì phải làm được. Mẫu thân nói muốn người dạy cưỡi ngựa, nhưng phụ thân trì hoãn bao năm rồi? Lúc ở hoàng đô thịnh hành cưỡi ngựa du xuân, từ tiểu thư quý nữ trong khuê phòng cho đến phi tần hậu cung đều mặc kỵ trang mới vui vẻ du ngoan, kỵ trang của mẫu thân cũng đã làm xong, nhưng mẫu thân lại không biết cưỡi ngựa, cữu cữu nói muốn dạy mà mẫu thân không muốn, nói là phụ thân đã hứa rồi, mẫu thân muốn chờ người dạy."
 
Hồ Cầu dùng ánh mắt nhìn kẻ phụ tình khiển trách Bộ Khê Khách, lắc đầu nói: "Phụ thân đúng là quá đáng."
 

Bộ Khê Khách: "..."
 
Tình Lan lén gạt lệ.
 
Cũng không phải đau lòng, nhưng vừa nhắc đến, nàng bỗng thấy ấm ức.
 
Tình Lan nước mắt lưng tròng nhìn Bộ Khê Khách.
 
Bộ Khê Khách: "Ha ha ha ha... Ta nói sao!"
 
Hắn nhảy qua hàng rào, xốc Hồ Cầu lên, vo viên rồi ném xa, "Về nhà."
 
Đuổi nhi tử xong, Bộ Khê Khách xoay người, ôm lấy Tình Lan, cười ha ha chạy về phía Lương Duyên: "Học học học, bây giờ chúng ta học luôn! Không cho công chúa nhà ta thiệt thòi chút nào nhé! Sao còn rơi nước mắt? Mau lau đi, tuyệt đối đừng để kim đậu ngân đậu rơi xuống đất ở đây, chúng không hợp chút nào."
 
Tình Lan: "Chàng toàn quên..."
 
"Ta không!" Bộ Khê Khách nói, "Tình Lan, vốn dĩ ta đã đồng ý rồi, nàng biết không, hoặc do ta buộc phải ra xử lí lũ sói Nguyệt Ngạn kia, quả thực không rút thân ra được, hoặc do chính nàng không tiện... Bây giờ ta nghĩ kĩ lại, đúng là chuyện này không nên trách ta, phải trách tiểu tử Hồ Cầu đó đến không đúng lúc."
 
Đúng vậy, ban đầu Tình Lan nói muốn để Bộ Khê Khách dạy cưỡi ngựa, nhưng không bao lâu sau liền có thai.
 
Bộ Khê Khách ôm Tình Lan lên ngựa, giữ vào ngực mình, sau đó nhét dây cương vào tay nàng, "Lần này, dù thế nào cũng phải dạy được công chúa cưỡi ngựa."
 
Hắn xoa đầu Tình Lan, tiếp đó vỗ Lương Duyên một cái: "Đi! Không quá ba ngày, ta đảm bảo nàng có thể thúc ngựa như bay đi hết Yến Xuyên!"
 
Thế nhưng, Bộ Khê Khách chạy quanh đồng cỏ được một vòng, nói hết một đống chú ý, nhìn xuống thì thấy đầu Tình Lan gật gật, nàng thiếp đi rồi.
 
Bộ Khê Khách bóp mũi nàng, một lúc sau mới buông tay.
 
Chóp mũi Tình Lan hồng hồng, dụi mắt một cái, tỉnh lại, "Ta ngủ sao?"
 
"Đúng vậy, nàng vẫn cứ thú vị như vậy." Bộ Khê Khách cười nói, "Ngủ được trên lưng ngựa cơ à, nàng không học cũng vượt qua Giang Phó rồi."
 
Tình Lan ngượng ngùng, nhỏ giọng nói câu xin lỗi.
 
Bộ Khê Khách nói: "Mệt đến thế sao? Đây là lần thứ hai ta thấy nàng ngủ gật vậy đấy, lần đầu là khi nàng có Hồ Cầu..."
 
Nói đến đây, hai người một ngựa bỗng sững lại.
 
Bộ Khê Khách cúi đầu nhìn Tình Lan: "Nàng không phải là..."
 
Tình Lan: "... Không thể nào?"
 
Bộ Khê Khách định bắt mạch cho nàng.
 
Tình Lan: "Chàng có biết bắt mạch đâu!"
 
Bộ Khê Khách bối rối, tháo đồng tiền bên hông xuống, muốn xem quẻ.
 
Tình Lan: “Chàng xem không ra được!”
 
Bộ Khê Khách sửng sốt một chút, giục ngựa chạy như bay về phủ tướng quân, kéo Tình Lan đi tìm thầy thuốc.
 
“Bắt mạch!” Bộ Khê Khách đem cánh tay Tình Lan đưa lên, hung hăng nói.
 

Thầy thuốc buông chén cơm trong tay xuống, ngây ngốc mà bắt mạch cho Tình Lan.
 
Bộ Khê Khách ngưng thở chờ đợi.
 
Thầy thuốc đổi tay khác.
 
Thầy thuốc sững sốt một chút, cân nhắc, chậm rãi cầm lấy khăn lau miệng, hắng giọng nói.
 
Bộ Khê Khách: “Không cần lễ nghi phiền phức, nói thẳng!”
 
Thầy thuốc: “Chúc mừng Tướng quân, chúc mừng công chúa điện hạ.”
 
Bộ Khê Khách hít sâu một hơi: “Cho nên?”
 
Thầy thuốc: “Điện hạ có tin vui, đã có hơn hai tháng.”
 
Bộ Khê Khách nhìn về phía Tình Lan.
 
Tình Lan nhìn Bộ Khê Khách.
 
Trên mặt hai người lúc này là vẻ mặt không biết phải làm sao.
 
Tình Lan: “… Quả thật nguyệt sự đã trễ gần một tháng, ta cho là do mới từ hoàng đô trở về, cộng thêm vừa bị bệnh, chu kỳ không chuẩn.”
 
Bộ Khê Khách thấp giọng nói: “Chuyện nguyệt sự của nàng thật sự không chuẩn.”
 
Hai người lại trầm mặc.
 
Bộ Khê Khách đưa tay ra, nắm tay Tình Lan, chậm rãi đi ra khỏi phủ Tướng quân.
 
Tình Lan một tay ôm bụng, mặt hai người đều đầy vẻ mờ mịt.
 
Sau đó, hai người nhìn nhau một cái, bỗng nhiên cười ra tiếng.
 
Tình Lan: “Chàng thật là đáng ghét!”
 
Bộ Khê Khách cười xin tha: “Đúng vậy, điện hạ nói không sai, tất cả là ta sai.”
 
Tình Lan: “Đều tại chàng! Lại phải sinh!”
 
Bộ Khê Khách: “Vậy lần này, hay là sinh một tiểu quận chúa?”
 
Tình Lan suy nghĩ một chút, sau này Hồ Cầu có một muội muội mềm mại làm bạn chơi cùng, không khỏi cười ngọt ngào.
 
“Được.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Hồ thần: Ai nói hai ngươi muốn sinh tiểu quận chúa thì có tiểu quận chúa? Ngây thơ!
 
Hồ Cầu: Nói như vậy, đứa sau ta là một đệ đệ?
 
Hồ thần: Trả lời đúng rồi, ngạc nhiên không? Mừng không? Rất ngoài ý muốn đúng không?
 
Hồ Cầu: Ta không phục!!!