Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 4: Chương 4:




Edit: Diana
 
"Công chúa đợi ở đây đi." Bộ Khê Khách nói, "Tối gặp."
 
Hắn cúi người, đặt môi lên trán Tiêu Tình Lan thật nhanh, sau đó xoay người đối diện với nàng, lùi từng bước ra sau: "Tiểu cô nương, nàng đỏ mặt trông rất đẹp."
 
Nói xong, hắn liền bỏ chạy.
 
Tiêu Tình Lan sờ trán, vẫn chưa biết vừa nãy hắn đã hôn được chưa. Có điều, rất nhanh sau đó, Kiểu Kiểu đã trả lời giúp nàng.
 
"Chú khỉ" nghịch ngợm vòng từ sau lưng nàng ra, tháo luôn sân khấu của thân ca mình, "Tỷ, tỷ có thấy không! Huynh ấy mắc cỡ lắm kìa! Mặt mũi đỏ hết lên! Ha ha ha ha trông như đít khỉ ấy!"
 
Tiểu tướng quân nào đó ỷ vào việc lớn hơn công chúa mấy tuổi, công chúa lại rũ mắt không dám nhìn mình nên cố giả vờ thản nhiên hào phóng, nhưng mà bây giờ bị muội muội bóc mẽ mất rồi.
 
May là Bộ Khê Khách đã đi xa, nếu không, nghe được câu này, hắn nhất định sẽ nổi điên "xúc" muội muội đi mất.
 
Tiêu Tình Lan sờ trang sức trên trán, thấy mặt mình lúc này sợ rằng cũng không khác đít khỉ là mấy. Nàng hắng giọng một cái, dịu dàng nói: "Kiểu Kiểu, đợi lát nữa có người tới, muội đừng gọi ta là tỷ tỷ, không hợp quy củ."
 
Kiểu Kiểu ngước lên nhìn, đôi mắt cười vui vẻ, chỉ Tiêu Tình Lan nói: "Oa, một cái đít khỉ nữa! Ghép vừa một đôi với đại ca này!"
 
Hai ngón tay cô bé chạm nhau mờ ám, lại nói tiếp: "Công chúa tỷ tỷ thẹn thùng cái gì, muội thấy rõ lắm, lão đại đỏ mặt dùng sức thật mạnh, nhưng không chính xác, hôn lên viên hồng ngọc to trên đó của tỷ, rõ ràng không chạm tới da."
 
Tiêu Tình Lan lấy hai tay che mặt, nàng tuyệt đối không ngờ mình đường đường là công chúa Đại Lương mà không trị nổi "chú khỉ" nghịch ngợm này, ngược lại còn bị câu nói của cô bé làm đỏ mặt, nàng không khỏi thầm thở dài.
 
Sau đó, không đợi Bộ Khê Khách đến, Kiểu Kiểu cũng bị mấy người Hạ tộc dụ dỗ xách đi.
 
Cung nhân Tiêu Tình Lan mang đến sắp xếp đồ đạc rất nhanh, Vu ma ma bước chậm tới, lo lắng hỏi nàng có bị dọa không. Thấy Tiêu Tình Lan lắc đầu, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực nói: "Thứ cho lão nô nói th ô tục một chút, lúc đó lão nô sợ gần chết, Vương thống lĩnh đúng là đồ vô dụng, trơ mắt nhìn công chúa bị cướp đi..."
 
"Không phải tướng quân cố ý." Tiêu Tình Lan giải thích thay Bộ Khê Khách, "Ta không hề bị thương, dọc đường hắn cũng chăm sóc ta rất tốt."
 
Oanh Ca ôm bình ngọc chạy tới, giọng giòn giã hỏi: "Điện hạ, đặt ở đây đúng không ạ?"
 
Tiêu Tình Lan gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Viện này tên Huệ Chỉ, phò mã nói phong cảnh ở đây tao nhã nhất."
 
Oanh Ca đáp một tiếng, gọi người kéo rèm ở chủ thính Huệ Chỉ Viện xuống.
 
"Điện hạ có thể đi nghỉ trước." Vu ma ma nói.
 
Tiêu Tình Lan gật đầu.
 
Oanh Ca trải cho nàng mấy lớp chăn trên giường, thấy ma ma đi ra, mặt bỗng đỏ lên, hỏi: "Điện hạ, đó là phò mã thật sao?"
 
"Phải."
 
"Lúc đầu còn sợ phải gả cho sói thảo nguyên, làm điện hạ lo lắng vô ích cả quãng đường." Oanh Ca nói, "Vương công công cũng nói bừa, người ở đây giống đại yêu quái ăn thịt người ở đâu chứ, nô tì vừa nhìn qua, trừ mấy người đến tiếp thân, mọi người khác đều có dáng vẻ bình thường!"
 

Oanh Ca nói xong, vội vàng hỏi: "Điện hạ, đi đường... có ổn không?"
 
Tiêu Tình Lan khẽ gật đầu, mặt lại đỏ.
 
Oanh Ca không phát hiện ra, cảm thán: "Phò mã thật anh tuấn."
 
Tiêu Tình Lan cười một tiếng, dường như biết vì sao nàng ta lại cao hứng như vậy, rầu rĩ thở dài.
 
Vu ma ma bưng chậu nước sạch tới, thấy Oanh Ca chưa đi thì quở trách: "Càn rỡ, quấy rầy thanh tịnh của điện hạ, cẩn thận da của ngươi đó."
 
Oanh Ca vội chào một câu, lui về phía sau vài bước rồi nhẹ nhàng rời đi.
 
Vu ma ma tháo tóc Tiêu Tình Lan, dùng tay nghề lão luyện cầm lược giúp nàng thư giãn. Yên lặng một hồi bà ta mới lên tiếng: "Mấy cung thị điện hạ mang đến phải an bài thế nào đây ạ?"
 
Ý cười của Tiêu Tình Lan biến mất, nàng nhìn trời, không lên tiếng.
 
Ma ma cũng không thúc giục, tiếp tục xoa bóp trên đầu cho nàng.
 
"... Nhớ không nhầm thì hoàng huynh chọn bảy cung thị đi theo hầu hạ phải không?"
 
Vu ma ma nói: "Dạ, lão nô vừa xem rồi, phía Nam có mấy viện nhỏ nằm xa chủ viện, nhưng cũng không xem là quá mức hẻo lánh, nếu trong lòng điện hạ cảm thấy không thích thì cứ an trí bọn họ ở đó."
 
"... Ma ma cứ xem mà làm."
 
Đến buổi tối, Phó thượng thư sai người tới, nói không lâu sau Bộ tướng quân sẽ đích thân đến nhận lỗi với công chúa.
 
Tiêu Tình Lan suy nghĩ một lát rồi dặn dò: "Cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng, hơn nữa bổn cung không thấy bị mạo phạm gì, chỉ là phong tục bất đồng mà thôi, cho nên thượng thư không cần báo cho hoàng huynh nữa."
 
Một khắc đồng hồ trôi qua, Phó thượng thư dẫn phụ tử Bộ gia đến nhận lỗi.
 
Tiêu Tình Lan ngồi quỳ ở trong phòng, cách tấm rèm, thấy đám cung nhân xách đèn, Phó thượng thư dẫn Bộ Đại tướng quân và Bộ Khê Khách đi đến từ hành lang dài bên kia.
 
Hắn đã thay hôn phục ra, mặc cung trang màu xanh đậm, cổ hẹp tay rộng, đuôi ngựa ban ngày vẫn còn buộc cao bây giờ đã tháo xuống, tóc được chải ra sau đầu, cài ngân khấu hình hoa sen.
 
Trông hắn chững chạc hơn vài phần, Tiêu Tình Lan không khỏi vuốt ngực, tim đập mạnh.
 
Bộ Khê Khách đi theo phụ thân ngồi quỳ ở gian ngoài.
 
Đợi mọi người ngồi hết, Vu ma ma cuốn rèm lên một chút, khi cuốn cao bằng eo thì lặng lẽ lui sang một bên.
 
Phó thượng thư nói: "Hôm nay thiếu tướng quân thất lễ, kinh động đến điện hạ, cho nên cố ý đến nhận lỗi."
 
Có rèm che, Tiêu Tình Lan không cố kị gì, mở to mắt nhìn Bộ Khê Khách. Hắn cúi thấp đầu, nhưng Tiêu Tình Lan cảm thấy hắn như đang cười.
 
Tiêu Tình Lan từ tốn nói: "Tuy có thất lễ, nhưng không quá mức... Thiếu tướng quân chớ để trong lòng."
 

Mặt mũi Bộ Cố nghiêm túc, làm lễ lạy, nói: "Điện hạ khoan dung."
 
Bộ Khê Khách cũng hơi nghiêng người, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tình Lan.
 
Tuy cách tấm rèm, Tiêu Tình Lan vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn.
 
Tiêu Tình Lan đón ánh mắt hắn, gò má nóng lên.
 
Bộ Khê Khách bỗng mở miệng, "Gió thổi duyên kết, cầm lòng không đậu. Cũng không phải thần cố ý thất lễ, mà do dung mạo như hoa của điện hạ... khiến thần không thể không động tâm."
 
Bộ Cố thấp giọng mắng: "Mau câm miệng cho ta."
 
Phó thượng thư ngẩng đầu nhìn trời.
 
Tiêu Tình Lan mở quạt, rũ mắt, Vu ma ma nói: "Phò mã nên biết vì tình cảm bộc phát của mình mà lễ phải dừng. Hôm nay phò mã hành động có khác gì đám phỉ đồ đâu!"
 
"Ma ma." Tiêu Tình Lan tỏ ý bà ta đừng nên nói thêm, Vu ma ma thưa "vâng", nghiêng người thi lễ, không nói nữa.
 
Vu ma ma dám nói như vậy, tất nhiên Bộ Khê Khách rất kinh ngạc. Tiêu Tình Lan thấy hắn chau mày, ánh mắt dò xét dời lên người Vu ma ma, dừng lại một chút rồi lại về chỗ nàng. Thấy nàng cũng nhìn mình, hắn nhếch môi cười một tiếng.
 
Tiêu Tình Lan vội rũ mắt, hai tay ốp lên má, nóng quá.
 
Sau đó, Phó thượng thư mời tướng quân phu nhân và "chú khỉ" nhỏ vào làm lễ.
 
Đợi xong, Vu ma ma hỏi: "Trong phủ tướng quân còn có thân quyến nào nữa không, sao không đến đây chào hỏi?"
 
Bộ Khê Khách đáp: "Người trong nhà đều ở đây rồi."
 
Vu ma ma ngơ ngác, lại hỏi: "Phía trắc thất thì sao, có đến không? Đến thì cũng có thể vào chào hỏi."
 
Bộ Khê Khách cười đáp: "Không có."
 
"Trục lý* trong phủ, nhị phòng, tam phòng cũng đều được."
 
(*) trục lý: chị em dâu
 
Bộ Khê Khách trả lời: "Có tiểu thúc hai năm trước đã đền nợ nước, có cữu cữu, di mẫu bốn năm trước chết trận sa trường."
 
Vu ma ma ngẩn ra.
 
Bộ Khê Khách nhìn về phía Tiêu Tình Lan sau rèm che, "Bởi tuổi tác còn nhỏ nên chưa có hôn thú, cũng chưa có hậu nhân."
 
Tất cả người nhà hắn đều ở đây rồi.
 

Phụ mẫu song thân và muội muội mới sáu tuổi của hắn.
 
Tiêu Tình Lan ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Tướng quân kiêu dũng, phúc trạch thâm hậu, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."
 
Chẳng hiểu sau nước mắt nàng bỗng giàn dụa, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.
 
"Đa tạ... điện hạ." Bộ Khê Khách cười khẽ, "Nhất định sẽ không phụ mong muốn của điện hạ."
 
Sau khi lễ chào kết thúc, nhưng người còn lại về trước, Bộ Khê Khách ở lại, ngồi quỳ thẳng tắp ở dưới hành lang.
 
Vu ma ma cuốn rèm cao lên, mở thánh chỉ tứ hôn ra đọc, để xuống khay, sai Oanh Ca đưa cho Bộ Khê Khách.
 
Hai mắt Oanh Ca sáng lên, chỉnh lại tóc, hai tay bưng khay đưa cho Bộ Khê Khách, còn nói thêm: "Mời phò mã."
 
Bộ Khê Khách gật đầu, mắt đầy ý cười, cầm thánh chỉ lên, nhìn về phía Tiêu Tình Lan, cười đáp: "Tạ lương duyên bệ hạ ban cho."
 
Vu ma ma nói: "Nếu phò mã đã tiếp thánh chỉ thì nên tuân theo quy củ."
 
Bộ Khê Khách nhíu mày.
 
Lại là hai chữ này.
 
Chỉ một ngày hôm nay mà hắn đã nghe được hai mươi lăm chữ "quy củ".
 
Vu ma ma nói: "Mồng năm hàng tháng, phò mã đến phủ hầu hạ, ngày mười lăm thì ở lại qua đêm. Hôm nay không phải ngày, giờ Dậu ngày mai phò mã hãy lại tới."
 
Nụ cười trên mặt Bộ Khê Khách và Tiêu Tình Lan lập tức tắt ngấm, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
 
Ánh mắt Bộ Khê Khách trầm xuống, "Quy củ này là ai định ra vậy?"
 
"Quy củ của lão tổ tông." Vu ma ma tỏ ra là người từng trải, đứng thẳng nói nghiêm túc, "Hôm nay phò mã đã vượt khuôn phép, sau này vạn lần không được hành động theo cảm tính, không coi lễ pháp ra gì nữa!"
 
Bộ Khê Khách im lặng hồi lâu, cũng không thể nói "không", hắn chỉ khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy đi về.
 
Mặt Tiêu Tình Lan đầy vẻ mất mát, đưa mắt nhìn bóng hắn xa dần.
 
Vu ma ma nói: "Tối nay, theo quy củ, cần gọi cung thị đến hầu hạ."
 
Tiêu Tình Lan mang nỗi phiền lòng, gấp quạt lại, không nói câu nào mà đứng dậy về phòng.
 
Vu ma ma thở dài một tiếng, sai người đưa cung thị đến phủ tướng quân.
 
Bộ Khê Khách vừa rời khỏi phủ công chúa, cởi ngoại y xanh đậm thêu hoa sen ra thì trên đầu truyền đến tiếng cười, hắn nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xuống cho ta!"
 
"Chú khỉ" nhanh như gió, nhảy lên trên người hắn, ôm cổ cười trêu: "Hiếm thấy hiếm thấy hiếm thấy nhé, lão đại tức giận kìa! Ha ha ha ha ha, không động được phòng còn bị công chúa đuổi ra ngoài, đầu bốc khói rồi!"
 
Bộ Khê Khách xách cổ áo cô bé, sải bước về phủ tướng quân, vô cùng tức giận nhưng lại cười: "Một đứa nít ranh thì biết cái gì, trẻ con mà nói lời của người lớn, cẩn thận bị rút lưỡi đấy!"
 
"Chú khỉ" ôm đầu gào khóc: "Lão đại, muội khuyên huynh nên suy tính cho kĩ vào, bây giờ huynh thành gia lập nghiệp, đã không còn là bảo bối trong lòng phụ mẫu nữa rồi, còn muội thì chưa xuất các*, là thịt trong lòng bàn tay của phụ mẫu. Trước khi nổi giận với muội thì huynh cân nhắc đi, nếu không, để muội rơi giọt lệ nào, phụ thân nhất định sẽ hỏi tội huynh."
 
(*) xuất các: rời khuê phòng
 
"Im miệng!" Bộ Khê Khách nói, "Nếu muội thật sự có bản lĩnh thì lây bệnh cho mọi người hết đi, khiến ai cũng không tuân quy củ như muội vậy!"

 
"Dễ bàn dễ bàn!"
 
"A, nếu muội có bản lĩnh này thật thì từ nay ta sẽ không mắng muội câu nào nữa."
 
Hai huynh muội đi đến cửa phủ tướng quân thì đụng phải mấy cung thị phủ công chúa đưa tới.
 
Bộ Khê Khách thấy một nhóm thiếu nữ đội khăn che bằng lụa mỏng, trông chẳng đứng đắn gì, e rằng hoàng thượng lại tốn công vô ích, tặng không mĩ nhân cho phụ thân hắn, bèn hỏi: "Làm gì vậy?"
 
Một nội giám làm dáng trả lời: "Phò mã, đây là cho ngài. Tối nay ngài muốn giữ lại mấy người?"
 
Bộ Khê Khách ngây người.
 
"Khỉ" nhây lập tức bừng tỉnh, ánh mắt trở nên gian tà, kêu oa oa: "Lão đại! Cuộc hôn nhân này của huynh lời thật đấy! Cưới một người rồi còn đưa đến nhiều vậy nữa, nếu lên chiến trường, giết một tên Nguyệt Ngạn tặc lại được khuyến mại thêm nhiều mạng tặc thế thì mai muội cũng phải tìm mối để gả mới được!"
 
Bộ Khê Khách cất tiếng cười to.
 
Sau đó, hắn tiến lên, hất cằm với nội giám: "Nghe thấy chưa?"
 
Nội giám mơ hồ không hiểu ý hắn, không dám lên tiếng đáp lại.
 
Bộ Khê Khách nói: "Trên đời này, có chuyện giết một tên địch mà được mua thêm mạng bảy tên khác chưa?"
 
Nội giám nói: "Chưa, chưa từng có."
 
"Chính là như vậy, trên đời này nào có chuyện cưới một người thì bắt buộc phải kết thân với người ngoài nữa." Bộ Khê Khách nói, "Ở hoàng đô các ngươi, kết thân có những quy củ gì ta không biết, cũng chẳng muốn biết. Có điều, cần phải nói rõ chuyện này, công chúa gả đến Yến Xuyên Bắc Cảnh chúng ta chứ không phải ta gả đến hoàng đô các người. Nhập gia tùy tục, tất cả quy củ của các ngươi ở chỗ chúng ta không được tính."
 
Nội giám cân nhắc rồi cẩn thận nói: "Vậy, tướng quân, những cung thị này..."
 
"Vào cửa Tây đi, tìm mẫu thân ta." Bộ Khê Khách nói, "Nếu đã nhập gia tùy tục thì các ngươi cứ nghe bà ấy an bài đi."
 
Đợi nội giám dẫn người rời đi, "chú khỉ" nói: "Lão đại, huynh thông minh quá! Mẫu thân ngày nào cũng lải nhải ngày mùa bên tộc thiếu người giúp việc, vậy mà trong một đêm huynh đã giải quyết được vấn đề nan giải này rồi, chẳng trách mẫu thân thích huynh."
 
Bộ Khê Khách không nói gì mà xoay người, nhìn về hướng phủ công chúa.
 
"Móng vuốt" của "chú khỉ" nghịch ngợm quờ quờ trước mặt hắn, cô bé cười hơ hớ: "Lão đại, hôm qua huynh còn mang vẻ mặt đầy ưu sầu, vì cả nhà bán mình cho công chúa, bất đắc dĩ với cửa hôn sự này, vậy mà mới một ngày trôi qua thái độ đã thay đổi hoàn toàn, hồn bị tỷ ấy hút mất rồi sao?"
 
Bộ Khê Khách nói: "Buông ra."
 
Hắn kéo Kiểu Kiểu trên người xuống, ném vào trong phủ.
 
Kiểu Kiểu lại nhảy ra, la lớn: "Oa, lão đại, huynh sẽ không vì sắc tâm không chết mà muốn đi trộm người chứ!"
 
Ý nghĩ của mình bị nhìn thấu, Bộ Khê Khách cười lạnh một tiếng, nói với tướng quân canh gác trước cửa: "Giang Phó, trói nó về!"
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Bộ Khê Khách: Đau đầu.
 
"Chú khỉ": Huynh cam chịu số phận đi, nợ kiếp trước đấy.
 
Ừ, đúng là Bộ Khê Khách muốn đi trộm người (trộm công chúa, hiểu sai tự mình kiểm điểm), hắn vốn đang bực mình, sau đó phát hiện quy củ này đều như phân chó cả, dựa vào đâu ta phải tuân theo quy củ phân chó này vậy, không phục, không cho ta tới ta liền không tới ư? Đương nhiên là không!