Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 6




Thêm một ngày dài qua đi Victoria mới lại nhìn thấy anh. Cả một ngày chờ đợi, thắc mắc, mơ mộng về anh ngay cả khi cô thừa biết điều đó rõ ràng là sai trái.

Robert Kemble từng làm tan vỡ trái tim cô, và cô chẳng có lý do nào để tin rằng anh sẽ không tiếp tục làm thế.

Robert. Cô phải ngừng ngay việc nghĩ về anh. Anh là Bá tước Macclesfield, và tước vị ấy khống chế hành vi của anh theo cách cô không bao giờ hy vọng có thể thấu hiểu.

Đó là lý do khiến anh từ bỏ cô, chính là lý do anh chưa bao giờ nghiêm túc với dự định kết hôn với con gái của một mục sư nghèo khó. Đó cũng chắc chắn là lý do khiến anh nói dối cô. Trong suốt mấy năm vừa qua, Victorria đã học được rằng hành vi quyến rũ các cô gái trẻ được xem là một thú tiêu khiển của những gã đàn ông quý tộc. Robert hẳn cũng đi theo các quy luật ấy trong thế giới của mình.

Thế giới của anh. Chứ không phải của cô.

Ấy vậy mà anh đã giải quyết các rắc rối của cô với Neville. Chắc chắn anh không cần phải làm thế. Thằng nhóc đó giờ đang đối xử với cô như thể cô là nữ hoàng. Victoria chưa bao giờ có một ngày được làm gia sư bình yên đến nhường này trong suốt sự nghiệp của mình.

Ôi, cô biết là anh hùng thì cần phải giết được rồng, trích dẫn thơ ca hay đại loại thế, nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, tất cả những gì thực sự cần làm để trở thành anh hùng chỉ là khiến một đứa trẻ năm tuổi khó chịu nhất thế giới học được cách cư xử phải phép.

Victoria lắc đầu. Cô không thể đặt Robert lên bệ để tôn thờ. Và nếu anh cố gắng gặp riêng cô thêm lần nào nữa, cô sẽ đuổi anh thẳng cổ. Dù cho trái tim cô có vút bay mỗi khi nhìn thấy anh, hay mạch đập điên cuồng, hay... cũng không là vấn đề.

Cô buộc mình ngừng nghĩ ngợi vẩn vơ và hướng tâm trí trở lại với vấn đề cấp bách hiện nay. Cô và Neville đang dạo bộ quanh khu đất nhà Hollingwood như thường lệ. Lần đầu tiên trong trí nhớ của cô, thằng nhóc không dẫm lên chân cô hay dùng que chọc vào mấy con côn trùng đáng thương nào đó. Và nó gọi cô là cô Lyndon bất cứ khi nào có cơ hội. Victoria hài lòng khi thấy rốt cuộc nó cũng học được một bài về lề lối cư xử. Dù sao, có lẽ vẫn còn hy vọng cho đứa bé này.

Neville lao lên đằng trước, rồi chạy vòng trở lại về phía cô. “Cô Lyndon”, nó nói với vẻ nghiêm nghị vô cùng, “Chúng ta đã có kế hoạch gì cho hôm nay chưa?”.

“Tôi rất mừng vì cậu đã hỏi, Neville ạ”, cô đáp. “Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi mới.”

“Một trò chơi mới sao?” Nó nhìn cô với một thoáng ngờ vực cứ như nó đã khám phá tất cả các trò chơi thú vị trên đất Anh này không bằng.

“Phải”, cô đáp ngắn gọn, “Đúng vậy. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về màu sắc”.

“Màu sắc?” Nó nói với kiểu phẫn nộ điển hình ở một thằng nhóc năm tuổi. “Tôi đã biết hết các màu rồi.” Nó bắt đầu liệt kê. “Đỏ, xanh da trời, xanh lá, vàng...”

“Chúng ta sẽ học các màu mới”, cô chen ngang.

“... tím, da cam...” Giờ thì nó gân cổ lên.

“Neville Hollingwood!”, Victoria dùng giọng nghiêm khắc nhất của mình.

Nó trật tự, điều mà rõ ràng không hề xảy ra trước khi có sự can thiệp của Robert.

“Giờ tôi đã dành được sự chú ý của cậu chưa?”, Victoria hỏi.

Neville gật đầu.

“Tốt. Hôm nay chúng ta sẽ học về các màu xanh. Có rất nhiều mảng màu xanh khác nhau. Ví dụ, chiếc lá trên cái cây kia không hoàn toàn giống màu của lớp cỏ dưới chân chúng ta, đúng chứ?”

Cái đầu nhỏ của Neville vụt ngẩng lên rồi cúi xuống nhìn lá và cỏ. “Không”, nó nói, như thể không tin nổi những gì vừa thấy. “Không hề”, nó xúc động ngước lên, “Và không giống sọc màu trên váy cô!”.

“Giỏi lắm, Neville. Tôi rất tự hào về cậu.”

Thằng bé cười rạng rỡ.

“Xem xem chúng ta có thể tìm ra bao nhiêu sắc xanh khác nhau nhé. Và một khi chúng ta hoàn thành thì sẽ tìm hiểu tên của tất cả những màu xanh đó.”

“Có rêu trên đá trong hồ.”

“Đúng vậy. Chúng ta có thể gọi màu đó là xanh rêu.”

“Thế màu xanh trên váy cô gọi là gì?”

Victoria nhìn xuống nghiên cứu chiếc váy nâu xám của cô. “Tôi tin rằng nó có màu xanh đậm của khu rừng.”

Mắt thằng bé híp lại nghi ngờ. “Nhưng nó thẫm hơn màu của khu rừng.”

“Không hẳn nếu vào ban đêm.”

“Tôi chưa bao giờ ra ngoài rừng vào đêm cả.”

Victoria mỉm cười, “Tôi ra rồi”.

“Cô ra rồi ư?”, nó nhìn cô với sự khâm phục mới.

“Ừm. Giờ thì cậu có thể tìm thêm những màu nào khác nữa?”

“Thế chiếc váy mẹ tôi mặc sáng nay thì sao? Dù có là cái màu nhơm nhớp nhưng vẫn là màu xanh.”

Victoria có xu hướng đồng ý với lời bình phẩm của nó về bộ váy của phu nhân Hollingwood, nhưng cô không định nói như vậy. “Chiếc váy của mẹ cậu không có 'nhơm nhớp' Neville”, cô nhã nhặn nói nhanh. “Và chúng ta gọi màu đó là... ờ, tôi nghĩ nên gọi đó là màu xanh nước lợ.”

“Nước lợ.” Nó để cụm từ đó đảo quanh trong miệng chốc lát trước khi chỉ một ngón tay múp míp về bên phải của Victoria. “Thế chiếc áo khoác của ngài ấy thì sao? Nó cũng có màu xanh.”

Victoria cảm giác dạ dày cô tụt hẳn xuống đâu đó gần bàn chân khi quay đầu nhìn. Cô rên lên. Hẳn phải là Robert. Ở đây ít nhất cũng có cả tá “quý ngài” trong bữa tiệc, nhưng không, chắc chắn Robert là người đang đi bộ về phía họ.

Cô cũng không nghĩ đó là ngẫu nhiên.

“Buổi sáng tốt lành, cô Lyndon, cậu Neville”, Robert lịch sự cúi chào.

Victoria gật đầu, cố gắng lờ đi cảm giác trái tim đang bay cao và mạch đập điên cuồng. Cô khịt mũi, vô cùng phẫn nộ với chính bản thân mình.

“Đó chắc chắn là một lời chào dễ thương”, Robert nói, mỉm cười trước phản ứng của cô.

Ánh mắt anh xoáy sâu vào mắt cô, và Victoria cảm giác vô cùng khó thở. Cứ thế này thì chắc chắn cô có thể sẽ đứng yên đọ mắt với anh cả buổi chiều, nếu Neville không chen vào gián đoạn.

“Thưa ngài! Thưa ngài!”, giọng nói vọng lên từ phía dưới.

Cả Victoria lẫn Robert đều nhìn xuống một cách miễn cưỡng.

“Chúng tôi đang luyện tập về màu sắc”, Neville tự hào nói.

“Vậy ư?”, Robert cúi người cho bằng với thằng bé. “Cậu có biết các vật thể có màu sắc là nhờ đặc tính của ánh sáng không? Người ta không thể nhìn thấy màu sắc trong bóng tối. Các nhà khoa học gọi đó là tính chất sóng của ánh sáng. Đây là một phát minh tương đối mới.”

Neville chớp mắt.

“Thưa ngài”, Victoria nói, không thể nào ngăn nổi một nụ cười. Anh vẫn luôn rất nhiệt tình với các môn khoa học. “Có lẽ vấn đề có hơi quá tầm với một đứa trẻ năm tuổi.”

Anh ngượng ngùng nhìn cô. “À, đương nhiên rồi.”

Neville ho, rõ ràng muốn lái cuộc nói chuyện trở lại với vấn đề ngay trước mắt. “Hôm nay”, nó nghiêm túc nói, “chúng tôi đang thảo luận về màu xanh”.

“Cậu vừa nói màu xanh đấy à?” Robert nâng cánh tay lên và giả bộ nhìn tay áo với vẻ thích thú vô cùng. “Ta đang mặc màu xanh này.”

Neville nhăn nhở cười trước sự chú ý nó nhận được từ Robert. “Vâng, chúng tôi cũng vừa mới nói chuyện về ngài.”

Robert hướng ánh mắt ranh mãnh về phía Victoria. “Vậy sao?”

“Vâng”, Neville quay sang Victoria. “Cô Lyndon à, chúng ta đang nói về chiếc áo khoác của ngài ấy đúng không?”

“Chắc chắn là cậu vừa nói vậy rồi”, Victoria đáp, bản thân không thích thú một chút nào.

Thằng bé giật tay áo cô. “Đó là màu xanh gì thế?”

Victoria ngắm nghía chiếc áo khoác của Robert, bộ quần áo được cắt may hoàn hảo đến mức có thể phân loại thành một món đồ nghệ thuật. “Xanh lục sậm, Neville ạ. Đó gọi là xanh lục sậm.”

“Xanh lục sậm”, thằng bé lặp lại. “Như vậy tôi đã biết thêm về màu xanh rêu, xanh lục sậm, xanh nước lợ, thứ màu tôi sẽ gọi là xanh nhơm nhớp...”

“Neville!”, Victoria trách mắng.

“Thôi được rồi.” Thằng bé thở dài. Không gọi xanh nhơm nhớp nữa là được chứ gì. “Nhưng...” Thằng bé thình lình ngẩng lên nhìn Robert. “Ngài có biết sọc màu trên váy cô Lyndon là màu gì không?”

Robert đứng thẳng lên, đôi mắt dừng trên những đường kẻ sọc trên áo cô. “Không”, anh nói mà không nhìn xuống Neville, “Ta không biết”.

Victoria muốn dùng tay che lấy bầu ngực mình. Cô biết như thế thật ngớ ngẩn, bởi rõ ràng cô đang mặc đầy đủ quần áo. Nhưng cô cảm giác như thể Robert có khả năng nhìn xuyên vào da thịt cô.

“Đó là màu xanh đậm của khu rừng”, Neville công bố. “Và cô Lyndon biết rõ lắm, bởi cô ấy đã vào rừng ban đêm rồi.”

Robert nhướng lông mày. “Vậy ư?”

Victoria đau khổ nuốt khan, cố gắng không nhớ đến những đêm diệu kỳ cô lẻn ra khỏi phòng và chạy vào khu rừng ở Kent với Robert. Đương nhiên, điều đó là không thể. Những ký ức ấy vẫn lặp đi lặp lại nhói buốt trong tâm trí cô từng ngày. “Không ai có thể nhìn thấy màu sắc trong bóng đêm”, cô cáu kỉnh. “Bá tước vừa nói thế đấy thôi.”

“Nhưng cô bảo màu xanh đậm này cũng thẫm lại như khu rừng ban đêm còn gì”, Neville khăng khăng.

“Có lẽ nếu mặt trăng ló dạng”, Robert lơ đễnh, “Người ta có thể nhìn thấy một chút sắc màu, và sẽ trở nên vô cùng lãng mạn”.

Victoria trừng mắt với anh trước khi quay trở lại nhìn đứa bé. “Neville”, cô nói, giọng của cô nghe xa lạ với cả chính mình. “Tôi chắc chắn Bá tước không hứng thú với trò chơi về màu sắc của chúng ta đâu.”

Robert từ tốn mỉm cười. “Tôi hứng thú với mọi điều em làm.”

Victoria lôi tay Neville. “Chúng ta thực sự không nên quấy rầy ngài ấy. Tôi đảm bảo ngài ấy có rất nhiều việc quan trọng cần giải quyết. Những việc không liên quan đến chúng ta.”

Neville không nhúc nhích. Thằng bé ngước lên hỏi Robert: “Ngài đã kết hôn chưa?”.

Victoria ho và cố gắng ngừng lại. “Neville à, tôi đảm bảo chuyện đó không liên quan đến chúng ta đâu.”

“Chưa, Neville ạ, ta chưa kết hôn”, Robert đáp.

Thằng bé hếch đầu. “Có lẽ ngài nên hỏi cưới cô Lyndon. Sau đó ngài có thể đến đây sống với chúng tôi.”

Robert trông như thể anh đang rất nỗ lực để không phá lên cười. “Ta từng hỏi cưới cô ấy rồi.”

“Ôi, lạy Chúa”, Victoria rên lên. Cuộc sống cũng không xảy ra nhiều điều tồi tệ hơn thế này.

“Vậy sao?”, Neville hỏi.

Robert nhún vai. “Cô ấy không chấp nhận ta.”

Neville quay phắt sang nhìn Victoria. “Cô đã đáp là không sao?” Giọng nói của nó ré lên kinh hãi ở từ gần chót.

“Tôi... Tôi... Tôi...”, Victoria lắp bắp, không thể nào thốt nổi một từ.

“Cô Lyndon?”, Robert kích động, cứ như bản thân anh chưa lúc nào được tận hưởng cảm giác hả hê thế này nhiều năm trời.

“Tôi không hề nói... Ôi, vì Chúa.” Victoria hung tợn nhìn Robert. “Anh nên tự hổ thẹn đi, thưa quý ngài.”

“Hổ thẹn ư?”, anh vờ vô tội.

“Dùng một đứa bé như thế này để thỏa mãn cái… cái…”

“Cái gì?”

“Cái nhu cầu muốn làm tôi tổn thương của anh. Thật táng tận lương tâm.”

“Sao vậy, cô Lyndon, tôi cảm thấy bị sỉ nhục nếu cô nghĩ tôi lại trở nên hạ lưu đến mức ấy.”

“Chẳng cần thiết phải trở nên hạ lưu đâu”, cô lạnh lùng nói. “Anh luôn nằm tận cùng đâu đó giữa mấy cái chỗ bẩn thỉu và chết tiệt.”

“Cô vừa nói chết tiệt đấy à?”, Neville hét lên thất thanh.

Robert bắt đầu run lên vì nhịn cười.

“Neville, chúng ta sẽ quay trở vào nhà ngay lập tức”, Victoria kiên quyết nói.

“Nhưng các màu của tôi! Tôi muốn học xong màu xanh.”

Cô chộp lấy bàn tay của nó và bắt đầu lôi nó về phía ngôi nhà. “Chúng ta sẽ dùng trà trong phòng khách màu xanh.” Víctoria không buồn ngoái lại. Điều cuối cùng cô muốn nhìn là hình ảnh Robert bò lăn ra cười.

Nếu mục đích của Robert là tra tấn cho cô phát điên lên, Victoria mệt mỏi suy nghĩ vào lúc muộn của ngày hôm đó, anh đang làm rất tốt công việc của mình.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh dám vào tận phòng cô để tìm cô lần nữa, vì cô rõ ràng đã nói lối cư xử như vậy là không sao chấp nhận nổi. Nhưng có vẻ anh không quan tâm, bởi lúc một giờ, khi Neville đang học cưỡi ngựa, anh đã lỉnh vào phòng cô mà không hề cảm thấy tội lỗi.

“Robert!”, Victoria thét lên.

“Em có bận không?”, anh hỏi, khoác lên mình vẻ mặt vô tội khi đóng cánh cửa lại.

“Bận!”, cô nói gần như ré. “Ra ngoài!”

“Nếu em không muốn ai đến gần thì em nên khóa cửa phòng lại.”

“Tôi có thể đảm bảo đấy chính là thói quen trong tương lai của tôi.” Victoria ngừng lại, cố nới lỏng quai hàm nhưng không thành công. “Anh đang làm gì ở đây?”, cô nghiến răng.

Anh giơ lên một chiếc đĩa. “Mang cho em miếng bánh sô cô la. Tôi biết em yêu nó thế nào, và tôi không nghĩ phu nhân H. là kiểu người chịu chia sẻ những món đồ ngọt của bà ta với gia sư.”

“Robert, anh phải đi ngay.”

Anh phớt lờ cô. “Mặc dù tôi không thể hình dung nhân H. không nhận ra em đẹp vượt xa bà ta rất nhiều, và tôi cũng sẽ không ngạc nhiên nếu bà ta cố tình khiến em trở nên béo phì.”

“Anh mất trí rồi sao?”

“Thật sao, Victoria, em không biết tán thưởng gì hết. Thái độ vô cùng tệ. Tôi ngạc nhiên về em đấy.”

Victoria nghĩ cô hẳn đang ở trong một giấc mơ lạ lùng. Rằng rất có thể đây là lời lý giải duy nhất. Robert, đang thuyết giảng cô về lối cư xử sao? “Mình hẳn mất trí rồi”, cô lẩm bẩm. “Nếu anh ta không mất trí thì người mất trí hẳn là mình.”

“Vớ vẩn. Có gì sai nếu hai người bạn thích ở bên nhau đâu?”

“Đó không phải tình trạng của chúng ta, và anh thừa biết điều đó.” Victoria chống tay lên hông. “Và tôi sẽ phải yêu cầu anh ngừng ngay mấy cái trò chơi ngớ ngẩn của anh với tôi trước mặt Neville thêm nữa. Như vậy là không đúng.”

Anh giơ bàn tay lên như thể đang tuyên thệ một cách long trọng. “Không thêm trò chơi nào trước mặt Neville nữa.”

“Cảm ơn anh.”

“Dù tôi đã thuyết phục thằng nhóc gọi em là cô Lyndon à?”

Victoria buông tiếng thở dài. Cô còn hơn cả bực bội với anh vì những trò hề chiều hôm đó, nhưng ý thức công bằng đòi hỏi cô phải cảm ơn anh. “Phải, Robert, tôi thành thực cảm ơn anh vì sự can thiệp của anh với Neville ngày hôm qua, nhưng…”

Anh phẩy tay. “Không vấn đề, đảm bảo với em.”

“Dù vậy tôi cũng cần cảm ơn anh. Tuy nhiên...”

“Thằng nhóc đó cần được dạy dỗ nghiêm khắc.”

“Tôi đồng ý với anh, nhưng...”

“Thật tệ vì tôi phải trở thành người làm việc đó, khi cái nhiệm vụ ấy nên thuộc về cha mẹ nó.”

Cô lại chống tay lên hông. “Sao tôi cứ nghĩ anh đang cố ngăn tôi nói thế nhỉ?”

“Có lẽ là”, anh từ tốn dựa người vào cửa. “Bởi tôi biết em đang cố xua đuổi tôi đi.”

“Chính xác.”

“Ý tưởng tồi.”

“Thứ lỗi cho?”

“Tôi bảo đấy là ý tưởng tồi. Thiếu khôn ngoan tột độ.”

Cô chớp mắt bực mình. “Đó rất có thể là ý tưởng khôn ngoan nhất tôi có trong một thời gian dài.”

“Nhưng em sẽ không muốn bị tước đoạt khỏi việc bầu bạn cùng tôi đâu”, anh đáp trả.

“Đấy đúng là mục tiêu cuôi cùng tôi muốn đạt được.”

“Phải, nhưng em sẽ buồn khổ nếu không có tôi.”

“Tôi rất chắc chắn rằng mình có thể thấu hiểu cảm xúc của chính bản thân rõ ràng hơn anh gấp nhiều lần.”

“Em có muốn biết vấn đề của em với Neville là gì không?”

“Anh sẽ nói cho tôi biết chứ?”, cô hỏi mà không còn một chút chế nhạo nào.

“Em không biết cách trở nên nghiêm khắc.”

“Thứ lỗi cho tôi nhé. Tôi là gia sư đấy. Tôi kiếm sống bằng việc trở nên nghiêm khắc.”

Anh nhún vai. “Em không giỏi chút nào.”

Miệng cô há hốc thất kinh. “Tôi đã dành bảy năm qua để làm việc như một gia sư. Và trong trường hợp anh quên, chỉ mới ngày hôm qua anh còn khen tôi giỏi.”

“Trong việc lập kế hoạch dạy học, đại loại thế.” Anh lạnh nhạt phẩy tay. “Nhưng về kỷ luật... Hừm, em sẽ không bao giờ nổi trội.”

“Không đúng.”

“Em chưa bao giờ biết cách để trở nên nghiêm khắc đúng mực.” Anh cười khùng khục và chạm vào má cô. “Tôi vẫn còn nhớ rõ lắm. Em đã cố gắng trách mắng tôi, nhưng đôi mắt em lúc nào cũng quá ấm áp. Và khóe môi em luôn cong lên một chút. Tôi nghĩ em không biết cách nhíu mày nghiêm nghị.”

Victoria nhìn anh ngờ vực. Rốt cuộc anh định giờ trò gì vậy? Sáng hôm qua rõ ràng là anh điên tiết với cô lúc lẻn vào phòng cô. Nhưng từ sau lúc ấy anh lại trở nên dễ dàng cảm thông một cách tuyệt đối. Và hoàn toàn quyến rũ.

“Tôi nói có đúng không?”, anh hỏi, cắt ngang những dòng suy nghĩ của cô.

Cô trừng ánh mắt sắc bén về hướng anh.” Anh đang cố dụ dỗ tôi có phải không?”

Robert không đang ăn hay uống cái gì cả, ấy thế mà anh mắc nghẹn, làm Victoria phải thân thiết vỗ vào lưng anh.

“Tôi không tin nổi em lại nói thế”, cuối cùng anh lên tiếng.

“Đúng chứ?”

“Đương nhiên là không rồi.”

“Thế tức là đúng.”

“Victoria, em có nghe một từ nào tôi nói không thế?”

Trước khi cô trả lời, một tiếng gõ cửa vang lên. Victoria ngay lập tức hoảng loạn. Cô ném ánh mắt đau đớn về phía Robert, người đáp lại bằng việc đặt ngón tay lên môi, chộp lấy đĩa bánh, nhón chân đến chỗ tủ quần áo của cô và trốn vào. Victoria chớp mắt không tin khi thấy anh ép người vào trong. Trông anh chẳng có chút thoải mái nào.

“Cô Lyndon! Mở cửa ngay lập tức!” Giọng phu Hollingwood nghe bất mãn tột độ. “Tôi biết cô ở bên trong.”

Victoria chạy đến cửa, thầm tạ ơn chúa bởi Robert thật khôn ngoan khi tự mình khóa cửa lúc bước vào. “Tôi rất xin lỗi, phu nhân Hollingwood”, cô nói ngay khi cửa mở. “Tôi đang ngủ trưa. Tôi thường làm vậy mỗi khi Neville đến chuồng ngựa.”

Mắt phu nhân Holllingwood híp lại. “Ta đảm bảo đã nghe thấy tiếng nói chuyện của cô.”

“Chăc là tôi lại ngủ mơ rồi”, Victoria nói nhanh. “Em gái tôi thường bảo tôi khiến con bé nửa đêm tỉnh giấc với những tiếng lẩm bẩm của mình.

“Quái dị vô cùng.” Câu đó được nói với sự ghê tởm, chứ không phải hứng thú.

Victoria nghiến răng lại thành một nụ cười. “Bà có yêu cầu đặc biệt gì à, phu nhân Hollingwood? Theo dõi các bài học của Neville chăng?”

“Ta sẽ kiểm tra tiến độ của thằng bé với cô vào thứ Tư, như thường lệ. Ta ở đây vì một lý do nghiêm trọng hơn nhiều.”

Trái tim Victoria trùng xuống. Phu nhân Hollingwood sắp đuổi việc cô. Bà ta đã trông thấy cô ở cùng Robert. Có lẽ thậm chí bà ta đã nhìn thấy anh vào phòng cô khoảng mười phút trước cũng nên. Victoria mở miệng định nói, nhưng cô không thể nghĩ ra nổi từ nào để biện hộ cho mình. Ít nhất cũng không để phu nhân Hollingwood chú ý tới.

“Tiểu thư Hypatia Vinton bị ốm”, phu nhân Hollingwood thông báo.

Victoria chớp mắt. Thế thôi sao? “Tôi hy vọng không có gì nghiêm trọng.”

“Không hề. Chỉ là một cơn đau bụng, hay đại loại thế. Ta cho rằng đến sáng cô ấy sẽ khỏe, nhưng cô ấy cứ khăng khăng đòi về nhà.”

“Tôi hiểu”, Victoria nói, tự hỏi việc này thì có liên quan gì đến cô.

“Hiện giờ số lượng các quý cô cho bữa tiệc tổ chức tối mai của ta bị hụt. Cô sẽ phải thế chỗ cho cô ấy.”

“Tôi?”, Victoria rít lên.

“Đó là một trong những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, nhưng ta không thể nghĩ đến cách giải quyết nào hay hơn.”

“Thế còn bữa tiệc tối nay? Chắc chắn bà sẽ cần một tiểu thư khác.”

Phu nhân ném ánh nhìn khinh khỉnh qua mũi về phía Victoria. “Tình cờ một trong số các vị khách nam của ta đã đề nghị hộ tống Hypatia về nhà, cho nên tối nay chúng ta sẽ đủ người. Vì thế không cần thiết để tranh thủ một lời mời khác, cô Lyndon ạ. Ta không muốn cô làm phiền các vị khách của ta hơn mức cần thiết.”

Victoria thầm hỏi sao phu nhân Hollingwood phải bận tâm để yêu cầu cô tham dự nếu cô là kẻ đáng xấu hổ như thế. Co lẩm bẩm: “Chỉ là một câu hỏi thôi, thưa phu nhân”.

Bà chủ của cô nhíu mày. “Cô có biết cách cư xử sao cho xứng với giới thượng lưu hay không?”

Victoria lạnh nhạt đáp: “Mẹ tôi là một người phụ nữ đáng kính, phu nhân Hollingwood ạ. Tôi cũng vậy”.

“Nếu cô làm hỏng cố gắng này của ta, ta sẽ không do dự tống cô khỏi đây. Cô rõ chưa?”

Victoria không thấy mình có thể làm gì ngoại trừ tuân thủ theo bà ta. Phu nhân Hollingwood ngày nào cũng hăm dọa đuổi việc cô. “Đương nhiên rồi, thưa phu nhân.”

“Tốt. Ta không nghĩ cô có gì để mặc.”

“Không có thứ gì thích hợp cho một dịp thế này, thưa phu nhân.”

“Ta sẽ cho người mang một trong những chiếc váy cũ của ta lên đây. Nó sẽ vừa với cô.”

Victoria từ chối không đề cập rằng phu nhân Holllingwood nặng hơn cô cả tấn. Nhưng hình như đây không phải mối bận tâm nhất của cô. Thay vào đó cô chọn cách không biểu lộ. “Vâng, thưa phu nhân.”

“Nó có hơi lỗi mốt một chút”, phu nhân Hollingwood trầm ngâm, “Nhưng chẳng ai bình luận đâu. Dù sao cô cũng chỉ là một gia sư mà thôi”.

“Đương nhiên rồi.”

“Tốt. Chúng ta sẽ phục vụ đồ uống vào lúc tám giờ, và bữa tối sẽ diễn ra khoảng ba mươi phút sau đó. Nên xin mời cô đến lúc tám giờ hai mươi lăm. Ta không muốn các vị khách của ta buộc phải giao thiệp với cô lâu hơn cần thiết.”

Victoria ngậm miệng để không đáp trả.

“Rồi, chúc một ngày tốt lành.” Phu nhân Hollingwood kênh kiệu rời khỏi phòng.

Victoria vừa đóng cửa thì Robert nhảy ra khỏi tủ. “Đúng là đáng khinh!”, anh la lên. “Làm sao em có thể chịu đựng nổi bà ta thế?”

“Tôi không có lựa chọn nào khác”, cô nghiến giọng.

Robert nhìn cô tư lự. “Ừ, anh không nghĩ là em có.”

Điều Victoria muốn làm hơn bất cứ điều gì là tát vào mặt anh ngay lúc ấy. Thứ nhất vì cô chợt nhận ra cuộc sống của mình có quá nhiều khốn khổ. Thứ hai là vì anh đã bình luận về nó. “Tôi nghĩ tốt hơn hết anh nên đi cho”, cô nói.

“Phải, đương nhiên rồi”, anh tán thành. “Tôi chắc em có rất nhiều việc phải làm. Những công việc của một gia sư.”

Cô khoanh tay. “Đừng có đến đây nữa.”

“Sao không? Chiếc tủ không bất tiện mấy đâu.”

“Robert…”, cô cảnh cáo.

“Thôi được rồi. Nhưng trước hết hãy thể hiện một chút lòng thành với miếng bánh sô cô la đi.” Anh cúi người, hôn cô thật dữ dội và nhanh chóng. “Điều đó sẽ giúp tôi vượt qua cả chiều nay.”

Victoria dùng mu bàn tay chùi miệng rồi quát: “Con heo đáng khinh”.

Robert chỉ cười khùng khục. “Tôi rất mong đợi tối mai đấy, cô Lyndon ạ.”

“Đừng có tìm tôi nữa.”

Anh nhướng lông mày. “Tôi không thấy em có cách nào để có thể tránh tôi cả.”