Hẹn Ước Cõi Âm

Chương 20: 20: Đoạn 20 Nhận Nhầm Cha






Đỗ Nguyên nhìn xung quanh một hồi sau đó nhìn về phía những chiếc kiệu đã bị ả yêu tinh dơi này làm hại, sau đó đưa tay lên cao.

Lúc này tại nơi đó một làn khói đen xuất hiện tất cả đang dần dần bay đến chỗ của ông ta hình như đó là linh hồn của những người đàn ông trong kiệu.

Vài phút sau ông ta bắt đầu mỉm cười một cách hả hê, sau đó nhìn xung quanh một lần nữa rồi bỗng ông ta dùng tay của mình tạo ra một luồng ánh sáng màu vàng vào người con dơi ấy.

"Đa tạ chủ nhân đã truyền thêm công lực cho tôi" Con dơi ấy bay giờ đã là một người đàn bà, bà ta quỳ xuống mà nhìn lên chỗ của ông ông lúc này đưa tay của mình ra mà đỡ cô đứng dậy : "Không cần đa tạ ta, chỉ cần người mãi mãi giúp ta trong các việc là được" Ông vuốt râu của mình đảo mắt nhìn xung quanh như đang tính toán một điều gì đó : "Được rồi người mau đến chỗ chiếc kiệu ấy thu dọn tàn cuộc đi, và nhớ rằng phải diệt cỏ tận gốc" Người phụ nữ ấy gập đầu rồi đứng dậy nhìn ông đang dần dần quay lại căn nhà mà mỉm cười một lúc lâu.

"Được ta sẽ không làm ông thất vọng, bởi vì sau này ông sẽ phải...!Hahahahaha" Bà bước đến chỗ chiếc kiệu ấy nhìn một hồi lâu : "Thật là tiết cho người nhỉ ? Một người với số phú quý như người mà lại bị chết oan thế này thì là tiếc.


Nhưng ngươi cũng đừng có chắc ta bởi vì tất cả điều là do người tự rước họa vào thân" Một cái hất tay những người đàn ông với thân hình đầy máu kia đã biến mất, chỉ còn lại chiếc kiệu và người phu quân mà ả ta tưởng rằng đã chết.

"Chiếc kiệu này ta nghĩ chắc nó cũng nên đi theo ngươi, vì đây là muốn quà cuối mà ta trao cho người" Một ngọn lửa bắt đầu bốc lên chốc lát khói đã ngây khúc, đám lửa một lúc một lớn rồi dần dần thiêu rụi cái kiệu kia.

"Thôi như vậy chắc người yên tâm rồi nhỉ ? Nhưng còn cha mẹ của người thì...Ta sẽ không để người phải chờ lâu để được gặp lại họ" Lúc này một giọng cười ghê rợn vang lên từ người đàn bà ấy, bà ta bỗng mộc ra đôi cánh và ánh mắt đỏ ngầu cùng hàm răng sắc nhọn...!"Ông nói rất đúng diệt cỏ thì phải diệt tận gốc...!hahahahaha ha" Sau giọng nói bà ta dần bay lên và biến mất dần dần trên cao."A đau đau quá, rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra với mình ? Và mình là ai cơ chứ ?" Từ dưới ruộng một người đàn ông với bộ quần áo ước nhẹp đang bò lên thân hình của anh ta đang dính rất là nhiều bùn đất.

Anh ta ôm chặt đầu của mình lại không nhớ được vì gì, nhưng nhìn anh ta trông rất mệt mỏi với nét mặt biến sắc.

"Chuyện gì đã xảy ra….A đầu của mình...!Phía trước hình như là có nhà của ai đó" Cậu cố gắng đứng dậy trong bộ dạng ấy mà dần dần tiến đến, căn nhà ngây phía trước lúc này cậu cảm giác được hình như mọi thứ trước mặt đang dần mờ đi.

Một cảm giác đau đến nhói tim cậu nhìn thấy một người đàn ông : "Ông ta là ai ?" Lúc này một tiếng cha vang lên trong đầu của cậu, cậu mỉm cười tỏ vẻ hạnh phúc.

"Không lẽ hình ảnh người đàn ông kia là...Cha của mình ? Vậy còn căn nhà kia chắc có lẽ cũng là nhà của mình, nhưng mình đã bị gì chứ ? Tại sao mình lại quên hết tất cả và ở đây" Lúc này từ trong căn nhà một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện, đó chính là Đỗ Nguyên người lúc nãy cậu đã thấy và nghĩa rằng ông là cha.

Ông ta dường như không để ý đến cậu mà bỏ đi đâu đó, sau đó cậu không nhìn nữa mặc cho tất cả cậu cố gắng hết sức chạy đến chỗ của ông ta mà trong lòng nghĩ rằng.


"Ông ta chắc có thể sẽ giải đáp hết tất cả thắc mắc của mình" Lúc này cậu đã đến gần ông ta, cậu dùng tay của mình cố với lấy ông ta sau đó kêu lên : "Cha...Cha…." Ông ta hốt hoảng khi nhìn thấy cậu nhưng ông cũng không hiểu sao cậu lại gọi mình là cha, ông tính hất cậu ra khỏi cơ thể của mình để cậu ngã xuống đất.

Nhưng không hiểu sao ông lại mềm lòng nhìn cậu thẫn thờ một lúc lâu chắc có lẽ vì tiếng cha ấy, cậu nhìn trầm trầm vào ông sau đó mỉm cười nét mặt biến sắc thiếu sức sống như vừa trải qua một chuyện gì đó rất khủng kiếp.

"Cha...!Có phải ông là cha của ta không ?" Ông ngơ ngác nhìn cậu chẳng nói gì không gian im tĩnh chẳng có gì ngoài tiếng ếch kêu cùng cánh đồng hoang vu : "Ta...Ta… Ta Thật ra thì…" Ông ấp úng không nói được hết câu thì có cậu đã ngã xuống, lúc đó tay của ông dường như không thể khống chế được mà gian ra đỡ cậu.

Ông nhìn cậu nhếch nhác mê mang nằm trên tay của ông như một đứa trẻ, ông không thể kìm lòng được mà nước mắt ứa ra khé mi.

"Cảm giác này là sao chứ ? Sao người lại gọi ta là cha ? Không phải người đã chết rồi sao" Ông nhẹ nhàng bế cậu vào nhà kho bỏ hoang, nhìn cậu một hồi lâu bỗng ông đưa tay lên như muốn giết chết cậu vì nếu cậu tỉnh lại thì tất cả công sức của ông sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng khi nhìn thấy cậu vùng vẫy la hét đầu toát cả mồ hôi, tay nắm chặt các ngón tay của ông mà gọi cha khiến ông phải mềm lòng.

"Được nếu ngươi đã vượt qua ải chết, thì coi như hai ta có duyên còn nếu người đã gọi ta là cha thì….Ta sẽ phá lệ một lần mà tha cho cái mạng què của ngươi" Ông đảo mắt nhìn xung quanh một hồi sau đó bỏ cái tay đằng đằng sát khí xuống, mà đổi lại là ngồi cạnh cậu lâu mồ hôi cho cậu, sau đó ông lấy ra một chiếc bình.


"Nếu như thế này thì người sẽ chết, nên ta sẽ cho người một ít dương khí" Ông lúc này rút nắp chiếc bình ra, một là làn khói đen xuất hiện bay vào mũi của cậu, cậu đang nằm bất động bỗng tĩnh lại.

Hai nhìn trầm trầm vào ông ông cũng nhìn cậu, cậu lúc này ngồi dậy ôm chặt ông và nói : "Cha...Con tưởng con không thể được gặp cha nữa chứ" Ông mỉm cười và biết được rằng hình như ba hồn bảy vía của cậu, đã biến mất nhưng vì tinh khí của ông đã khiến cậu cải tử hồi sinh và nhằm lẫn ông là cha.

"Thì ra là vậy...!Tốt lắm kể từ nay ta lại có thêm một con rối" Ông ôm cậu lại rồi bỗng lâu nước mắt cho cậu, ông nói : "Không sao đau con tĩnh lại là tốt rồi" Cậu không nghi ngờ gì mà nghe theo lời của ông ta nằm xuống ngủ.

ông mỉm cười sau đó bỏ đi..