Hẹn Nhau Phía Sau Tan Vỡ

Chương 7: Chương 7






Đôi chân thon dài từng bước một đi xuống dưới cầu thang, một mùi thơm thanh mát bỗng chốc lan tràn vào trong khoang mũi anh, rất thơm.

Nếu như anh không lầm thì đây nhất định là mùi trà ô long thượng hạng nguyên chất , khi nấu xong rồi bỏ thêm vài bông hoa nhài, dư vị này khiến người ta ta thật yêu thích.

Bước chân của anh cũng vì vậy mà bước nhanh xuống phòng bếp.

“Má Dương, trà này má pha sao”Cố Tử Sâm bước vào trong bếp, gương mặt tươi tỉnh, tâm tình dường như rất tốt, lại nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy những món mình yêu thích, tâm trạng lại càng trở nên khoan khoái hơn.


Ngước mắt lên nhìn vào người đang lọ mọ trong phòng bếp, nụ cười tươi đẹp kia dường như có chút cứng lại, ánh mắt chính là lạnh lẽo không thôi, chỉ còn lại sự chán ghét đến tột cùng, gương mặt cũng mang theo phần hận ý, trông thật đang sợ.

“Tử Sâm, anh dậy rồi sao, mau lại ăn sáng đi”Tư Tịnh quay lưng lại, nhìn anh mỉm cười, chiếc tạp dề màu xanh nhạt cũng được cậu gỡ xuống treo lên móc, làm như không thấy gương mặt đang tươi cười kia thoáng chốc vì cậu mà nổi hận ý, thoải mái coi như không có chuyện gì bước ra bên ngoài phòng bếp đến chỗ bàn ăn.

“Bệnh hoạn”Cố Tử Sâm xoay người lại bước đi, không thèm nhìn đến người trước mắt, đi được vài bước liền dừng lại, dường như có duy nghĩ gì đó liền quay lại phía bàn ăn.


Tư Tịnh nhìn thấy Cố Tử Sâm muốn rời đi liền có chút buồn, nhưng gương mặt lại tươi vui trở lại khi thấy người kia quay đầu trở lại, chắc là anh sẽ định ăn bữa sáng rồi mới rời đi, chỉ là những gì xảy ra tiếp theo lại khiến nụ cười ở trên môi cậu trở nên cứng đờ.

Toàn bộ đồ ăn ở trên bàn đều bị Cố Tử Sâm hất xuống đất, chén bát vỡ rải đầy dưới sàn nhà, chiếc bánh bao nóng hổi lăn nhẹ đến bên chân cậu.

Tư Tịnh ngây ngốc nhìn một màn xảy ra trước mắt, không tin được rằng mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Thì ra anh quay lại không phải là vì muốn cùng cậu và má Dương dùng bữa sáng, thì ra anh quay lại là vì muốn chà đạp lên phần tâm ý của cậu, anh thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn với cậu, cậu chợt nhận ra, Cố Tử Sâm ở nước Mỹ đã thật sự chết rồi.

“Cần phải như vậy sao? Tử Sâm”.