Người năm đó bị đẩy xuống hồ nước lạnh buốt, ba ngày ba đêm chiến đấu với tử thần, rồi dạo một vòng qua quỷ môn quan là nàng mới đúng!Mạc Lưu Ly cúi đầu, khuôn miệng khẽ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười cay đắng:- Đại vương quá khen.
Nếu Hoàng tỷ không lâm bệnh nặng, ngọc thể bất an suốt mười mấy năm, thiếp sao có thể có cơ hội được gả cho Đại vương.Mạc Lưu Ly nâng một chén rượu, ngửa cổ uống cạn, như muốn dốc sạch hết những hư tình, giả dối trong chính con người nàng.
Sống ở nơi đầm rồng hang hổ, nàng dường như không thể giữ được bản tính của chính mình được nữa.Trịnh Hàn nghe lời nói kia của nàng, lại nhìn đến chiếc cổ thiên nga trắng muốt đang nuốt lấy thứ rượu nồng nàn, đắng chát kia, hắn bỗng thấy lồng ngực ngứa ngáy, nhịp tim dường như có chút hỗn loạn.Hắn đã thử khích bác nàng, sỉ nhục nàng, khinh khi nàng, thử lòng nàng, nhưng nàng đối mặt với hắn vẫn không chút sơ suất, một mực kiên định và mạnh mẽ.
Có thể thấy, thực chất nội tâm của Mạc Lưu Ly yếu đuối non mềm kia không hề tầm thường như những nữ nhân khác.Trịnh Hàn càng lúc càng không khống chế được, càng lúc càng tò mò, hiếu kỳ về nàng, muốn bóc trần gương mặt luôn điềm nhiên, nhu mỳ và tao nhã kia.Chu Vân Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn luôn dõi theo thái độ và cử chỉ của Trịnh Hàn.
Nàng ta không giấu nổi sự căng thẳng xen lẫn ghen tuông trong đôi mắt lá răm yêu mị.
Chu Vân Nguyệt cảm nhận rất rõ ràng, Mạc Lưu Ly đích thực là nỗi uy hiếp lớn nhất của nàng ta ở trong phủ Xung vương này.Buổi tiệc đoàn viên lạnh lẽo ở phủ Xung vương vẫn còn tiếp diễn.Chẳng mấy chốc, từng món lễ vật trân quý được bày biện ra, chủ yếu để dâng lên cho Trịnh Hàn.
Trịnh Hàn nhìn những món quà quý báu đáng giá hàng vạn kim tiền kia, trong lòng không có chút sung sướng nào, ánh mắt cũng dần trở nên vô cảm.- Mỹ nhân! - Trịnh Hàn quay sang nhìn Chu Vân Nguyệt, ve vuốt tấm lưng mềm mại của nàng ta – Nàng thích món nào, bản vương đều tặng hết cho nàng, phần còn lại tặng cho các di nương.
Các di nương cứ chọn qua một lượt, nếu còn sót lại thì đem cho Mạc Lưu Ly.Chu Vân Nguyệt và các di nương đều che miệng cười, từng người từng người rối rít tạ ơn ban thưởng của Trịnh Hàn.
Mạc Lưu Ly nhìn đám nữ nhân lòe loẹt như những con rối trước mắt mình, cảm thấy cổ họng đắng chát.Đợi cho đám di nương chọn xong lễ vật, thứ còn sót lại cho Mạc Lưu Ly chỉ là một cuốn sách.
Mạc Lưu Ly nhìn vào tựa đề cuốn sách nọ, đột nhiên lại nhoẻn miệng cười, mân mê cuốn sách trong lòng bàn tay.Cuốn sách trên tay nàng chính là “Đạo trị quốc”..