Năm giờ chiều, Tôn Nhất Khiếm đóng cửa quán. Bình thường lúc bốn giờ chiều tất cả các nhân viên cũng đã tan ca, thời gian đó anh sẽ bắt đầu dọn dẹp lại cửa hàng. Khoảng chừng một tiếng sau là đã có thể về nhà.
Anh đeo cặp sách lên vai, chuẩn bị đến đầu con đường đón xe bus.
Tôn Nhất Khiếm hiện tại không có xe ô tô, không phải là hắn không có tiền mà là thật sự không cần thiết phải mua. Từ công ty về đến nhà cũng không xa lắm, tiền xe bus lại càng không mắc cho nên hắn quả thật không cần mua vậy.
Đứng ở trạm xe bus, ngắm nhìn khung cảnh của buổi chiều tà, ánh nắng màu lam chiếu xuống con đường. Dòng người chen chúc nhau tan làm, Tôn Nhất Khiêm bỗng nhiên đứng bất động ngẩn người.
" Ông chủ Tôn à ~"
Hắn vừa ngẩn người còn chưa được bao lâu thì một giọng nói ngọt ngào kéo dài vang lên. Không cần nhìn mặt cũng biết người này là ai, Tôn Nhất Khiếm tự hỏi.
Mà người vừa xuất hiện tất nhiên là Chu Sở Hiên rồi.
Cậu bổ nhào đến ôm cánh tay hắn, một bên má áp lên bắp tay. Bĩu môi oán trách.
" Anh đừng tưởng anh chân dài thì có thể bắt nạt em. Anh đi nhanh như thế làm em đuổi theo cũng tốn không ít sức đó."
Tôn Nhất Khiếm muốn gỡ cái con người đang bu bám trên cánh tay mình xuống. Nhưng Chu Sở Hiên sống chết cũng không chịu buông, còn nói đùa.
" Không được, ông chủ Tôn bị em bắt lại rồi"
" A...."
Tôn Nhất Khiếm bực mình kêu lên một tiếng, bởi vì bị câm cho nên anh chỉ có thể phát ra những âm thanh i i a a để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Chu Sở Hiên biết anh đang khó chịu cũng đành miễn cưỡng buông tay ra. Tôn Nhất Khiếm bắt đầu sử dụng kí hiệu ngôn ngữ.
" Cậu muốn cái gì ?"
" Anh nhớ quán lẩu ngày trước mỗi khi tan học mình thường ngồi cùng nhau ăn không ? Hiện tại nó vẫn còn mở đó"
Tôn Nhất Khiếm dùng kí hiệu ngôn ngữ đáp.
" Liên quan gì đến tôi?"
" Hay là chúng ta đi ăn đi? Lâu rồi em cũng chưa ăn lại quán lẩu đó. Anh mới về thành phố không lâu phải không ? Đi ăn cùng em đi, chỉ cần đi ngược lại hướng đó một chút là có thể đến rồi. Chỉ mất mười lăm phút đi bộ thôi mà"
Tôn Nhất Khiếm cảm thấy phiền muộn, hà cớ gì con người này lại cứ bám lấy mình không buông vậy?
" Tôi không thích !"
Tôn Nhất Khiếm dứt khoát từ chối, Chu Sở Hiên cũng không từ bỏ nói.
" Aaaaa... Ông chủ Tôn, anh đừng lạnh nhạt với em như thế. Dù gì chúng ta cũng đã từng ở cạnh nhau mà, uống một ly bia ăn một bữa lẩu ôn lại kỉ niệm chẳng lẽ khó với anh vậy sao?"
" Hay là anh xem như buổi trưa hôm nay em vất vả đi mua đồ ăn trưa cho anh, nể tình công sức em một chút mà đi ăn cùng em có được không?"
Tôn Nhất Khiếm vung tay, dứt khoát làm ra một loạt kí hiệu ngôn ngữ.
" Cậu xem tôi là trò đùa của cậu sao? Hay nghĩ chúng ta thật sự thân thiết đến mức cần đi ăn chung một bữa hả ? Cậu còn nhớ chuyện năm xưa chúng ta còn ở bên nhau sao ? Cậu còn nhớ chuyện cậu đã làm với tôi không ? Chúng ta chưa từng ở bên nhau, tôi rõ ràng chỉ là món đồ chơi của cậu!"
Động tác dứt khoát, vẻ mặt không vui. Chứng tỏ Tôn Nhất Khiến quả thật đã tức giận đến đỏ cả mắt rồi.
Chu Sở Hiên đứng sững người nhìn anh, Tôn Nhất Khiếm bây giờ khác trước kia quá.
Trước kia, anh chưa từng tức giận với cậu. Cũng chưa từng xua đuổi cậu... Hiện tại cũng đã khác, anh không những đuổi cậu đi, còn tỏ vẻ chán ghét cậu.
Quả đúng là khi hết yêu, đến một chút cảm xúc nhỏ cũng có thể bộc lộ.
Chu Sở Hiên nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó lúng túng buồn bã nói.
" Vậy...không cần đi cũng được. Em tự đi ăn một mình, hôm nay làm phiền anh rồi."
Chu Sở Hiên nói xong thì quay đầu rời đi, tủi thân đến độ cúi đầu xuống khóc. Cảm giác như thế bé mèo con bị ai bỏ rơi vậy.
Tôn Nhất Khiếm nhìn bóng lưng cô độc của cậu, bỗng dưng lại cảm thấy tội lỗi mặc dù anh không làm gì sai. Tức giận cũng là chuyện thường, nhưng mà nhìn dáng dấp thấp bé của thằng nhóc con kia đang khóc thút thít kiểu gì cũng thấy tội nghiệp. Trong lòng hắn thở dài một hơi, sau đó xoay lưng bước đi.
Chu Sở Hiên vừa đi vừa rơi nước mắt, rõ ràng là tủi thân muốn chết vậy mà bỗng nhiên trên đầu lại bị đánh một cái nhẹ.
Cậu ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy bóng lưng Tôn Nhất Khiếm đang đi về phía trước, mặt dù không đợi cậu đi cùng nhưng Sở Hiên biết rõ hắn đã chịu cùng cậu đến quán lẩu.
Chu Sở Hiên nhịn không được lau nước mắt rồi cười tươi, sau đó còn nói vọng theo.
" Nhất Khiếm, anh đợi em với!"
Sau đó cậu chạy nhanh đến, trong lòng lại có suy nghĩ.
" Hóa ra anh ấy chưa thay đổi"
Chu Sở Hiên đúng là đồ lươn lẹo mà.