*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây mng ơi, Edit chọn từ cho mọi ng dễ đọc nên e đánh hơi lâu ạ
Nhưng tôi vẫn sửng sốt, làm sao cô biết được Ninh Trác? Ninh Trác là một cương thi 900 tuổi, nói không chừng cũng là quen biết người này sao? Chẳng qua, cô ta cũng là một cương thi, cho nên …
Kết quả, nữ cương thi tên Lâm Cầm rất ngoan, vừa lễ phép với Ninh Trác vừa nói: “Ninh đại thiếu gia không nhớ sao? Nô tỳ Lâm Cầm, cũng người Đại Tống, lúc còn sống suýt nữa bị tà ma quấn lấy. Đó là công tử cứu nô tỳ. “
“Còn có chuyện như vậy sao? Xin lỗi tôi không nhớ.” Sự thờ ơ của Ninh Trác khiến tôi nhẹ nhõm không thể giải thích được, bây giờ Lâm Cầm đã được xếp vào hàng tình địch, cô ấy có khả năng thu hút đàn ông hơn tôi, là quan trọng nhất. Vấn đề là, cô ấy bây giờ có hình dạng con người, và tôi chỉ là một con thỏ.
Ninh Trác và Lâm Cầm đang nói chuyện, con thỏ khá buồn bực, bàn chân nắm chặt quần áo của Ninh Trác, làm ra vẻ rùng mình.
Tôi ở trong vòng tay của Ninh Trác, hiển nhiên anh ta chú ý đến, giọng điệu nhẹ nhàng khác hoàn toàn khi nói với Lâm Cầm, anh nói với tôi: “Em không thoải mái sao? Chỉ cần ta thu về mảnh vỡ oán khí trong cơ thể cô ấy, chúng ta sẽ quay trở lại, và ta sẽ làm cho em Ăn một bữa tiệc cà rốt. “
Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra Lâm Cầm nhìn tôi với ánh mắt đầy ác ý, nhưng cô ấy che giấu rất kỹ, Ninh Trác cũng không để ý.
Người phụ nữ này không tốt, tôi đi đến kết luận này.
Kết quả, nàng vừa nghĩ tới, thật sự là quỳ xuống vì Ninh Trác, đau khổ nói với Ninh Trác: “Ninh đại thiếu gia, nô tỳ đã ngủ nhiều năm như vậy, không nơi nương tựa trên đời này, cầu ngài có thể thu nhận ta, nô tỳ có thể vì làm người làm bất cứ chuyện gì.”
Tôi chưa từng thấy vẻ mặt quỷ quyệt như vậy, thái độ của Ninh Trác rõ ràng là từ chối cô ấy, không phải sao?
Ninh Trác cũng không thèm nhìn Lâm Cầm, lạnh giọng nói: “Ta không phải Ninh Trác thiếu gia đã lâu, ta cũng chỉ là người bình thường, chung quanh không cần những người như ngươi. Hiện tại xã hội này cùng chúng ta trước đó hoàn cảnh khác biệt, chỉ cần ngươi không làm xằng bậy cuối cùng sẽ có một con đường sống.
Ninh Trác tỉnh lại sau khi ngủ say hàng trăm năm, thích ứng với nhiều nghề như diễn viên, ca sĩ, nhà thiết kế, còn có bạn thân thời thơ ấu của An Tố, cho nên anh rất có tư cách để nói ra điều này.
“Không sai, nô tỳ không có ý nghĩa sống ở trên đời này nếu đơn độc, chỉ là muốn ở bên cạnh Ninh thiếu gia, nếu ngài không muốn nô tỳ, nô tỳ thật sự không biết đi đâu.”
Có phải đàn ông sẽ do dự khi nhìn thấy một người phụ nữ đang quỳ gối cầu xin trước mặt mình, đúng không?
Nhưng với Ninh Trác anh hoàn toàn không hề bị lay động, anh đi tới trước mặt Lâm Cầm, kéo cô đứng dậy nói: “Được rồi, tôi đã nói rõ ràng đủ rồi, hiện tại tôi sẽ giúp cô lấy ra Mảnh oán khí này ra.”
Ninh Trác khách khí đem Lâm Cầm mời đến một bên trên bàn nằm xuống, hoàn toàn bỏ qua tràn ngập yêu thương cùng lưu luyến si mê của Lâm Cầm mà bắt đầu vào việc, tôi có thể thấy rõ, Lâm Cầm chắc chắn là yêu thích Ninh Trác.
Đó không phải là loại ân oán cứu mạng, mà là một loại tình yêu, có thể khi mới gặp lại 900 năm trước, người phụ nữ này đã có một tình yêu sâu đậm với Ninh Trác, nhưng về sau vì cuộc sống biến cố, hai người lại không còn liên quan đến nhau mà thôi.
Nói không chừng lần này ngoài ý muốn tại nữ nhân này xem ra chính là ông trời thu xếp, để nàng có thể cùng Ninh Trác một cơ hội nối lại tiền duyên.
Nếu ông trời thật sự an bài như vậy, tôi sẽ phá đám ngày ngày, Ninh Trác là của tôi, anh ấy chỉ có thể là con thỏ của tôi.
Không biết vì cái gì, đại khái là bị tôi nhìn chằm chằm? Lâm Cầm ánh mắt chính là đột nhiên dừng lại tại trên người tôi, nàng nhìn tôi nói: “Ninh thiếu gia thật sự là nuôi một con thỏ?”
Điều này đối với Lâm Cầm dường như khá khó tin, theo sự hiểu biết của cô về Ninh Trác, anh hành động hoàn toàn theo sở thích của bản thân, không bao giờ tính đến cảm xúc của người khác. Anh nhất định không nuôi thỏ làm thú cưng.
Lúc này Lâm Cầm mới nghĩ đến chuyện đã xảy ra cách đây chín trăm năm, khi cô chỉ là một cô bé chưa có kiến thức về thế giới, sống ở một ngôi làng vùng núi hẻo lánh.
Mọi chuyện vẫn bình thường nhưng một ngày nọ có một con quỷ đột nhiên đến làng, con quỷ độc ác giết người vô lương tâm, chẳng bao lâu ngôi làng sôi động trở thành một nơi u ám toàn người chết, khắp nơi đều là bị ác quỷ hút Dương Khí con người.
Lâm Cầm là nhìn tận mắt cha mẹ của mình chết đi, nàng bị phụ mẫu giấu ở một chỗ coi như bí ẩn đống cỏ khô bên trong.
Vốn dĩ nghĩ như vậy sẽ có thể sống sót nhưng cô vẫn coi thường ác ma, mục tiêu của anh là mọi người trong thôn, trước đó anh chọn thôn này vì số người trong thôn tình cờ là số người anh cần để tăng pháp thuật. Một người bị thiếu hănt phải là có một con cá khác lọt qua lưới.
Sau khi hút dương khí nhiều người như vậy, tà khí này đã trở nên rất mạnh mẽ, có thể dễ dàng tìm ra vị trí của Lâm Cầm.
Lúc đó Lâm Cầm rất hoảng sợ, nghĩ mình sắp trở nên giống người trong thôn, lúc này Ninh Trác tới, đương nhiên không phải cố ý cứu những người này,, chỉ là anh hiện tại chế tạo một cái pháp trận vừa vặn cần giống ác quỷ làm vật liệu mà thôi.
Thật tình cờ đã cứu được Lâm Cầm, người bị ác linh cắn thủng cổ họng, nằm thoi thóp trên mặt đất.
Lâm Cầm không muốn chết, cô nắm chặt quần áo của Ninh Trác bằng đôi tay đầy máu, cầu xin anh cứu mình.
Khi đó Ninh Trác quả nhiên không có lòng tốt, anh chỉ là hiếu kì, Lâm Cầm đã bắt đầu từ người đến cương thi chuyển biến, anh là lần đầu tiên gặp được dạng này cá thể, lúc ấy liền ngồi xổm xuống nghiên cứu.
Chỉ là nghiên cứu mà thôi.
Cuối cùng Ninh đại thiếu gia làm ra kết luận, nữ nhân này nếu không chết, còn sống lời nói nhất định sẽ rất thú vị, cho nên đây chính là cái gọi là Ninh Trác đối Lâm Cầm ân cứu mạng.
Chẳng qua cuối cùng Ninh Trác việc cần phải làm thực tế là quá nhiều, mấy ngày liền quên có một nữ nhân như vậy tồn tại.
Đáng thương cái này Lâm Cầm khổ cực Tu luyện, Ninh Trác để lại cho nàng một bản sách pháp thuật, coi là chỉ cần mình pháp lực tăng nhiều liền có thể vĩnh viễn hầu ở bên người Ninh Trác, đến về sau nàng nghe nói Ninh Trác chết rồi.
Lúc ấy Lâm Cầm cả người đều là sụp đổ, nàng muốn cùng tuẫn táng, nhưng tính mạng của nàng là Ninh Trác cho, chỉ có Ninh Trác có thể tước đoạt, cho nên nàng chỉ có thể như thế còn sống vất vưỡng tại thế giới này, lạnh lùng nhìn dòng chảy thời gian.
Không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ lần nữa gặp được Ninh Trác.
Tôi không biết vì cái gì, tại thời khắc này tôi vậy mà nhìn thấy ký ức Lâm Cầm? Đây là một việc không thể tưởng tượng nổi, hiện tại tôi cái gì pháp lực đều không có.
Vì sao lại tôi có thể nhìn thấy dạng này quá khứ? Thực tế là quá khó mà tin nổi, trừ biết những chuyện này còn có thể tuỳ tiện cảm giác được nàng đối Ninh Trác mười phần yêu, loại sùng kính không chút nào thua tôi.
Ngay lúc này Ninh Trác. bắt đầu bức ra oán khí mảnh vỡ trên người. Lâm Cầm.
Chỉ cần mảnh vỡ bị buộc ra, Ninh Trác. cùng Lâm Cầm liền không hề có một chút quan hệ, nghĩ như vậy tôi liền rõ ràng thở dài một hơi, thế nhưng là không nghĩ tới chính là, sau khi mảnh vỡ lấy ra, Lâm Cầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.