Edit by Le Hong Lan
Ninh Trác kể cho tôi nghe về quá khứ của anh ấy. Càng biết nhiều về người đàn ông này, tôi càng cảm thấy mình thật sự thích anh ấy.
Dù trong mắt anh ấy tôi chỉ là một con thỏ nhưng tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy rồi, giờ anh ấy nói chuyện với tôi và chia sẻ mọi thứ với tôi
Ví dụ, vừa rồi Ninh Trác đặc biệt vào bếp làm cho tôi một đĩa cà rốt với hương vị thơm ngon, sau đó anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi và nói với tôi bằng giọng điệu bàn luận chính sự: “Khả Khả, ta sẽ xuống núi để làm vài việc quan trọng, em có muốn hay không đi cùng ta” Edit by Le Hong Lan
Anh muốn xuống núi?
Tôi quên ăn cà rốt, giương đôi mắt đỏ hoe tròn xoe nhìn Ninh Trác
Ninh Trác vuốt ve cái đầu xù lông của tôi và nói: “Em cũng biết đấy, chuyện vừa rồi, đám sinh viên đó vô tình triệu hồi oán khí của Ninh Uyển Uyển, nhưng suy cho cùng cũng bởi do ta đã không canh gác muội ấy cẩn thận, trong truyện này ta cũng có một phần trách nhiệm vì vậy ta cần phải đi điều tra, nhưng để em một mình lại đây ta không yên tâm, vậy em có muốn cùng ta xuống núi không.
Những ngày qua vô cùng hạnh phúc, bây giờ tôi đã quen với cuộc sống có Ninh Trác ở bên cạnh, không một chút nghĩ ngợi, tôi dứt khoát bỏ củ cà rốt và nhảy vào vòng tay của anh. Edit by Le Hong Lan
Ninh Trác cười và nói: “được rồi em hãy đi cùng ta”, sau đó anh nhẹ nhàng nhấn nhẹ vào đầu tôi
Ninh Trác đã rất hạnh phúc, anh ấy lấy ra một thứ giống như bảng tên từ cánh tay của mình và đeo nó vào cổ tôi.
“dạo này em có vẻ mập ra”
Nhìn xuống, nhìn vào tấm bảng tên nhỏ được làm bằng bạch kim tôi thấy có tên mình trên đó Khả Khả
Tôi không biết tại sao, Ninh Trác lại đặt tên tôi là Khả Khả. Anh ấy gọi tôi là Khả Khả những tuần gần đây. Ngoài tên của tôi, còn có tên của anh, dãy số cuối cùng phải là số điện thoại của Ninh Trác, anh ấy giải thích cho tôi lý do của việc này. Edit by Le Hong Lan
“Thế giới loài người không giống như thế giới của chúng ta trên núi, em ở nơi này nếu đi lạc thì sẽ trở thành món thỏ hầm, nhưng ở thế giới con người nếu em đi lạc họ sẽ trả lại em cho ta”
Ngoại trừ điểm chính, đây là món quà đầu tiên Ninh Trác tặng cho tôi, đương nhiên tôi nên nâng niu nó, cẩn thận cài bảng tên lên tóc, một cảm giác ấm áp luôn đến từ vị trí gần trái tim
Đây là bùa hộ mệnh của tôi từ hôm nay và mãi về sau. Edit by Le Hong Lan
Bằng cách này, tôi và Ninh Trác rời khỏi núi để tìm mảnh vỡ của hạt châu đen. Chúng tôi đã có một mục tiêu rõ ràng. Bởi chúng tôi đã nhận được tin tức của Tà Hữu
Ở một thành phố phồn hoa, có một anh chàng đẹp trai mặc vest trắng đi trên phố, trên tay ôm một con thỏ trắng như tuyết ngoan ngoãn, nhìn thật bắt mắt.
Có một từ được gọi là tỷ suất sinh lợi? Sự kết hợp của hai chúng ta có thể đạt được tỷ lệ hoàn vốn 100%, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy những lời lố bịch của đám nữ nhân đi bên đường
“Đẹp trai quá, nhìn là như bước ra từ phim truyền hình vậy.”
“Cô thật thô bạo, cái này gọi là nam tiên như ngọc, cô có cho rằng chúng ta đã xuyên không thời gian rồi chăng?”
Tô Khả Khả tôi thề rằng nếu tôi còn một chút linh lực, tôi nhất định sẽ thi triển để khiến họ câm miệng lại, đây là người đàn ông của tôi cơ mà.
Cảm thấy tôi khó chịu quằn quại trong vòng tay, Ninh Trác sờ sờ đầu tôi, nói: “Khả Khả, nếu em sợ, hãy nép vào ngực ta”
Đây là một nơi an toàn khác đối với tôi, có lẽ vì lo lắng tôi bị kinh động bới Thế giới bên ngoài, nên anh đặc biệt vương đôi tay dài, để thân thể tôi dễ dàng chui vào lòng ngực anh.
Một tinh linh thỏ 300 năm như tôi, làm gì có chuyện e sợ đám nhân loại này? Không tôi phải nhìn đám nữ nhân này, họ làm sao lại trở nên như thế, thậm chí còn có vài người đang đi bên cạnh nam nhân của họ, thật sự quá lỗ mãn
Được rồi, tôi thừa nhận rằng bây giờ tôi đang ghen, nhưng ghen thì có gì sai? Ninh Trác là người đang ông của riêng tôi mà. Edit by Le Hong Lan
Có lẽ Ninh Trác cảm nhận được điều gì đó làm tôi không vui, nên anh đưa tôi đến phố ẩm thực, anh ấy nói với tôi: ‘Em đã chán ăn cà rốt chưa, hôm nay ta sẽ đưa em đi ăn đồ ăn của con người”
Với sự xuất hiện của Ninh Trác các tấm bảng “Cấm thú cưng” trên cửa trở nên vô dụng. Đây quả thật là cái xã hội nhìn mặt. Ninh trác mỉm cười mỉm cười và nói với người phục vụ rằng con thỏ của anh tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh một bước, và không bao giờ gây rắc rối cho các khách khác. Sau đó, chúng tôi được mời vào.
Ninh Trác rất biết hưởng thụ, anh gọi một bàn tiệc đầy, sau đó gọi riêng cho tôi một đĩa và gắp mỗi thứ một ít cho tôi, anh còn cố ý không chọn gia vị chua cay, quả là người đàn ông chu đáo.
Buổi tối Ninh Trác đưa tôi đi chợ đêm.
Chợ đêm có rất nhiều người, mặc dù trước đó Tà Hữu đã dẫn tôi đi ăn rất nhiều đồ ăn của người, nhưng vì vẫn còn lo lắng đến sự an toàn của Tiểu Linh, nên tôi thực sự không cảm nhận được hết. Lần này thì khác, tôi đang đi với người tôi thích, có Ninh Trác bên cạnh tôi không mảy may lo âu hay muộn phiền, một cảm giác hoàn toàn mới lạ.
Ninh Trác nhìn bốn chân của tôi đang vẫy vẫy vui mừng và nói: “Em thật sự khác biệt với những con thỏ khác, Em không sợ khi có nhiều người ư”
Con người thì có gì đáng sợ chứ Edit by Le Hong Lan
Tôi chưa bao giờ coi loài người là một mối đe dọa trong ý thức của mình, trước đây tôi có linh lực và giờ đây tôi đã có Ninh Trác, tôi chắc chắn rằng Ninh Trác sẽ không cho phép bất cứ ai xâm phạm đến tôi.
Theo quan niệm của Ninh Trác, không có chuyện thỏ thì không thể ăn được thức ăn của con người. Nếu tôi thích, anh có thể mua bất cứ thứ gì cho tôi ăn, lần đầu tiên tôi được nếm nhiều vị thức ăn như vậy. Trước mặt chúng tôi là quầy thịt nướng, Ninh Trác mời tôi đi ăn thịt nướng
Hóa ra món rau trở nên ngon như vậy khi được trộn với một số loại gia vị, cả người thỏ tôi đang lăn lộn trong đống rau nướng.
“Em ăn từ từ thôi”. Ninh Trác không ăn mà chỉ nhìn tôi ăn, lúc tôi không còn ăn nổi, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, chợt nhận ra anh có gì đó không ổn.
Lông mày anh ta cau lại, trong có vẻ bất an.
chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi có chuyện không tốt sao?
Trước đồ ăn ngon và Ninh Trác, tất nhiên tôi đã chọn Ninh Trác, tôi bò ra khỏi đống rau, dùng chân khều lấy tay áo của anh, lúc này cổ tay áo anh có hình một bàn chân thỏ bằng dầu
Kết quả là, ngay cả khi tôi làm một trò đùa hài hước như vậy, Ninh Trác cũng không mảy may quan tâm, sự chú ý của anh ấy đã hoàn toàn bị thu hút bởi một cô gái ăn mặc như một nữ sinh bên cạnh. Edit by Le Hong Lan
Không phải vì ngoại hình mà vì những gì cô ấy nói.
Người đối diện chắc cũng là một sinh viên, họ đang bàn luận về những điều kỳ lạ xảy ra trong trường gần đây.
“Này, cậu thấy trường học của chúng ta gần đây có gì lạ không?”
“Ý cậy là vậy? Thành thật mà nói, tôi cảm thấy ớn lạnh khi đi trên hành lang, như thể có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Đúng, đúng, Tôi cũng vậy, cậu có nghĩ rằng trường học của chúng ta đang bị ma ám không?”
“Thôi nào đang là buổi tối đừng làm tôi sợ”
“ Tôi muốn nói bố mẹ chuyển trường cho tôi, tôi cảm thấy có một sự bất an nếu tiếp tục học tại đây”
Lúc trước ở nơi này, Ninh Trác nói rằng anh cảm thấy có hơi thở rất khác thường, chuyện này hẳn là có liên quan đến Ninh Uyển Uyển, nên hiện tại anh là đang cố gắng để tìm kiếm gì đó thông qua cuộc trò chuyện của đám nữ sinh này
Suy đoán của một tinh linh thỏ tôi rất hợp lý