Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 791: Cao Phục Trấn




Edit by: Như Oanh

Sau đó ở bên cạnh mấy ông lão luân phiên giải thích, chúng tôi rốt cục hiểu rõ thị trấn này đến cùng là nơi như nào.

Cái gọi là Cao Phục Trấn là nơi tiêu cực của việc theo đuổi học vị cao trong nền giáo dục hiện đại. Những học sinh không đạt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tự nguyện hoặc bị ép buộc tham gia trại tập trung ôn thi tuyển sinh đại học. Trại tập trung ba từ rất đơn giản nói rõ đặc điểm của nơi này. Bình thường đều là chọn lựa thôn xóm nhỏ, an tĩnh, đem lượng thí sinh tập trung ở cùng một chỗ ôn tập.

Q trấn chính là một chỗ như vậy, nó khá nổi tiếng, nhiều sinh viên trượt sẽ chọn học lại nơi này, điều này cũng giải thích tại sao các tòa nhà ở đây chủ yếu là khách sạn, nhà hàng và hiệu sách. Cao Phục Triệt còn có tên là Thị trấn một năm, cả giám khảo và phụ huynh đi cùng đều sống ở đây đến một năm, nên hầu hết tính di chuyển lưu động tương đối lớn.

Các bậc cha mẹ đi cùng đặt nhiều hy vọng vào con cái của họ, tự nhiên sẽ không để ý tiền tài những vật ngoài thân, họ khá hào phóng về thực phẩm và nhà ở, đó là lý do tại sao thị trấn đã phát triển nhanh chóng.

Trung Quốc chi lớn không thiếu cái lạ, thật sự là mở rộng tầm mắt. Ninh Trác cùng Hạ Lẫm là không thể hiểu cảm giác của tôi, nhưng tôi lại nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học của chính mình, cảm giác khó quên không bao giờ muốn nhắc tới.

Tiết Chỉ sau khi nghe xong, trông thấy Ninh Trác cũng cũng lộ vẻ kinh ngạc, lập tức hỏi: “Trời ạ, đây không phải là căn cứ bí mật của bố đỡ đầu sao. Sao bố như có vẻ lần đầu tiên tới đây?”

Ninh Trác gật đầu nói: “Ta vừa thấy rất lạ lúc ấy tới qua nơi này một lần, nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác?”

Dứt lời, anh ấy dứt chỉ nhấc điện thoại lên và muốn liên lạc.

Tôi vội vàng ngăn lại nói không cần, nơi này mặc dù nhiều người, nhưng kỳ thật cũng là một loại thủ thuật che mắt, ở đây ẩn thân ngược lại thích hợp hơn.

Trong khi chúng tôi nói chuyện, những người được cho là đang chơi cờ lần lượt rời đi, ông lão đang trò chuyện với chúng tôi nói rằng ông đang cùng cháu trai đọc lại bài đọc. Thấy sắp trưa, ông định đi. trở lại với cháu trai sau giờ học. Chuẩn bị bữa trưa. Khi nói về cháu trai, vẻ mặt của ông lão hẳn cưng chiều, tôi thấy kiểu biểu cảm này rất nhiều, năm thi đại học, bố mẹ An Nhân luôn có biểu hiện này.

Chỉ bất quá, kia cũng là đối với An Nhân.

Lúc đó An Nhân tính tình rất xấu, cứ hay ném đồ đạc và chửi bới mọi người, nhưng họ vẫn ở bên cạnh An Nhân, quan tâm mọi mặt, nhưng tôi …

“Mommy, mẹ lại làm sao rồi?” Là Tiết Chỉ kéo tôi trở về từ ký ức mà tôi tưởng chừng sẽ không bao giờ được nhớ tới nữa, vẻ mặt tôi có chút nặng nề và khiến Tiết Chỉ sợ hãi.

Tôi cười chọc chọc Tiết Chỉ mặt nhỏ non nớt nói: “Mommy không có việc gì, không sao, sao chú Hạ Lẫm của con vẫn chưa qua tới nhỉ “.

Tại buổi trưa con phố vốn hẳn nên rất náo nhiệt bây giờ lại an tĩnh có chút quỷ dị, chúng tôi trên đường phố chờ trong chốc lát, Hạ Lẫm rốt cục chạy chậm tới, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, tôi cũng không hỏi tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy, Hạ Lẫm sơ lược tình huống Cao Phục Trấn, cậu ta đối với loại chuyện này biểu hiện dùng bốn chữ để hình dung chính là “Khịt mũi coi thường”.

Nhìn dáng vẻ Hạ Lẫm, thực tế tôi nhịn không được có phần tán dương, Hạ Lẫm cái gì đều dễ như trở bàn tay? Tuổi còn trẻ đã thi đậu viện y học, còn tốt nghiệp sớm?

Nỗi vất vã của kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là hiện trạng đại đa số học sinh của Trung Quốc, không nhất định là có kiểm tra tốt, phần lớn đều muốn thi tốt hơn.

Kỳ thi vào đại học đối với tôi không phải là một kỷ niệm đẹp, nghĩ tới đây lại đau đầu, cố ý chuyển đề tài: “Ninh Trác, anh đưa chúng ta về nơi ở bí mật thôi.”

Dù gì thì Ninh Trác cũng đã đến đây một lần, khi đến thì anh ấy đang ở trong một môi trường hoàn toàn khác với bây giờ, anh ấy gọi điện rồi mới quyết định xem chúng ta sẽ đi đâu.

Từ khi Cao Phục Trấn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoài cơm ăn, áo mặc, nhà ở, phương tiện đi lại chính là trường học, tòa nhà mang tính bước ngoặt chính là trường cấp ba duy nhất của thị trấn, căn cứ bí mật của Ninh gia nằm ở phía sau ngôi trường, là một tòa phòng ở cũ.

So với những tòa nhà mới xây xung quanh, nơi này hơi đột ngột, nơi này hơi có vẻ đường đột, phổ thông Tứ Hợp Viện bởi vì thời gian dài không người ở lại mọc đầy rêu xanh, cách thật xa nhìn thậm chí có thể cùng chung quanh thực vật xanh hòa làm một thể, mặt ngoài căn bản nhìn không ra là chỗ của người ở.

So sánh chung quanh mới xây những nhà lầu

Bề ngoài đều che giấu tai mắt, đẩy cửa đi vào về sau lại phát hiện nơi này ngoài ý muốn sạch sẽ, thấy gọn gàng không ngờ, đối mặt với sự ngạc nhiên của tôi, Ninh Trác giải thích: “Bởi vì không biết khi nào mới kích hoạt, Ninh gia người thỉnh thoảng sẽ tới để bảo trì, giữ gìn, bốn phía cũng có Ninh Gia cao thủ bày Kết Giới, quỷ khí cùng linh lực là thấu không đi ra.

Sau khi nhường phòng chính lớn nhất cho tôi cùng Tiết Chỉ, Hạ Lẫm chọn gian phòng bên trái, đường đường Ninh Gia đại thiếu vậy mà anh ấy chọn ở trong căn hộ áp mái bên phải, sắp xếp cẩn thận, Ninh Trác lái xe sang bên phải, đưa chúng tôi đến phòng lớn nhất của một nhà hàng..

Bữa cơm này thực sự chán nản. Phụ huynh ở đây đương nhiên sẽ không tốn thời gian vào việc nấu nướng. Khi vào trường, học sinh còn phải tham gia các lớp học để biết cách cải thiện điểm số của con mình tốt hơn. So với chúng tôi lo lắng khẩn trương, dường như những học sinh còn mệt hơn. Lúc chúng ta đi qua, bên trong đã ngồi không ít người.

Hình ảnh bình thường nhất ở đây là học sinh tiếp tục ngồi học với cuốn sách trên tay khi đang ăn, còn phụ huynh thì cầm đồ ăn bên cạnh cho vào miệng, vừa ăn vừa đọc. Theo nguyên tắc ăn trong im lặng, tôi đối với hiện tượng này cũng không bình luận gì, nhưng cũng rất không nói nên lời, sau khi ăn xong tôi trở về Ninh trạch, Tiết Chỉ tất nhiên là ngủ cùng tôi.

Sau khi dọn giường, tôi đưa Tiết Chỉ vào giường, tôi nằm xuống, Tiết Chỉ lật người ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi tôi với giọng điệu thành thục không hợp với tuổi của thằng bé: “Mommy, mẹ thật không muốn cùng Daddy ở một chỗ sao?”

Tôi có thể che giấu cảm xúc thật của mình trước mặt mọi người, trừ Tiết Chỉ ra vì không cần thiết,tôi sờ sờ lên mái tóc mềm mại của con trai mình nói: “Không phải là mẹ không muốn, đó là biện pháp cuối cùng. Chỉ có cách này mới có thể bảo vệ bố con”

“Daddy không phải là rất lợi hại sao?” Trẻ con luôn ngưỡng mộ bố nó một cách mù quáng, Tiết Chỉ hoàn toàn ngưỡng mộ Tiết Xán, như thể Tiết Xán là người đàn ông lợi hại nhất trên đời.

Tôi đem Tiết Chỉ ôm vào lòng, trong lòng cảm thấy rất hài lòng vì quan hệ cha con của họ rất hòa hợp, nhưng tôi bất lực khi nói điều gì đó: “Không phải lợi hại là có thể đem tất cả mọi chuyện đều giải quyết.”

Tiết Chỉ có lẽ không hiểu ý của tôi, thằng bé nâng cằm của tôi bằng đôi tay nhỏ bé truy vấn: “Nhưng mẹ như thế này cũng không phải biện pháp, không tránh được bố.”

Tôi biết, tôi biết tất cả những điều này, vì vậy tôi không chỉ muốn tìm một nơi để trốn Tiết Xán, mà điều quan trọng nhất là phải tu luyện huyền thuật một cách nghiêm túc ở nơi này, nói không chừng chỉ cần một năm rưỡi nữa, tôi liền có thể trở nên rất lợi hại rất lợi hại, đến lúc đó liền có thể phá vỡ số mệnh tương khắc, quang minh chính đại cùng Tiết Xán cùng một chỗ?

Nhận ra tôi lại xuất thần, Tiết Chỉ leo lên người tôi, vò đầu bứt tai, nói với giọng rất kiên quyết: “Mommy ơi, dù có chuyện gì thì con cũng sẽ ủng hộ mẹ.”

Có con trai như thế thì đời này không tiếc!

Tôi ôm thật chặt Tiết Chỉ, nghĩ đến hình ảnh ba người chúng tôi có thể ở bên nhau hạnh phúc trong nay mai.