Nỗi lo lắng trong lòng tôi mỗi lúc một dâng lên, nhưng tôi không dám nghĩ về nó. Sau khi tôi nhét đại con búp bê vào đống chăn liền nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Trở lại phòng riêng của mình, Tiết Xán vẫn vẫn chưa về, một minh tôi năm lãn lộn trên giường không ngủ nối.
Bỗng nhiên.
Ram ram.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Trái tim tôi nảy lên tận cổ họng.
Là Tiết Xán sao?
Không phải, nếu là Tiết Xán sẽ không cần gõ cửa.
“Ai vậy?” bật dậy từ trên giường, run run hỏi.
Trả lời tôi lại là một tràng tiếng gõ khác. Tôi đánh bạo bước xuống giường và đi tới cánh cửa.
Tôi không có gan mở cửa ra, nhưng biệt thự cũ này của nhà họ Chung không có mấy thứ như måt mèo này nọ, tôi chỉ có thể đi tới bên cửa sổ cạnh cửa, mở hé ra một khe rồi nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn ra, tôi liên dựng tóc gáy.
Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu ở bên ngoài cửa phòng tôi, trống vâng, không hề có ai cả.
Tôi vừa định quay về giường..
Rầm rầm,
Ngoài cửa lại vang lên một tràng tiếng gõ.
Tôi hoảng sợ đổ mồ hội lạnh kháp lưng.
Ngoài cửa hoàn toàn không có người, vậy rốt cuộc là thứ gì đang gõ cửa?
Tôi nhìn song cửa, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ cực kỳ vô lý.
Ban nãy khi nhìn ra bên ngoài tôi cũng chưa củi đầu xuống, chỉ vội vàng quét mắt nhìn ra ngoài cửa.
Vậy nếu như thứ ở ngoài kia rất thấp, chẳng phải là tôi sẽ không thể thấy sao? Chẳng hạn như… thấp bé như con búp bê kia chẳng hạn.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, chính bản thân tôi cũng giật nảy mình.
Tôi vừa tự nói với mình búp bê làm sao có thể tới gõ cửa, vừa không kìm lòng được mà đi tới bên cửa số, nhìn ra bên ngoài xuyên qua song cửa
Lần này, tôi nhìn xuống dưới. Tôi sợ tới mức suýt nữa hét lên!
Bởi vì tôi thực sự đã nhìn thấy con búp bê kia đang đứng bên cạnh cửa!
Không chỉ như vậy, dường như nó biết tôi sẽ quan sát nó qua song cửa, từ từ nghiêng đầu sang.
Khi con mắt như ngọc lưu ly nhìn vào tôi, nó bỗng nhiên nhếch miệng cười.
“A!”
Tôi không chịu đựng noi, het lên một tiếng rồi chân nam đá chân chiêu chạy về giường,
Đúng lúc này, cánh cửa mở toạc ra, một cơn gió rét ùa vào.
Tôi sợ tới mức trùm chăn bông kín đầu.
“An Tổ, em làm sao vậy?” Một bàn tay lạnh như băng tốc chăn bông của tôi lên, giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Nhìn thấy Tiết Xán đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi giật mình.
“Tiết Xán!” Tôi bừng tinh, túm lấy hãn: “Con búp bê kia thật sự có vấn đề, nó tới gõ cửa phòng tôi!”
Tôi run rấy nói, vội vàng chỉ về phía cánh cửa đang mở rộng.
Nhưng vừa nhìn ra ngoài cửa, tôi bỗng chốc giật mình.
Ngoài cửa trống huơ trống hoắc, làm gì có bóng dáng con búp bê kia.
“An Tố?” Giọng nói lo lắng của Tiết Xán vang lên.
“Vừa rồi thật sự có con búp bê!” Tôi sợ Tiết Xán không tin, vội vã nói.
Tiết Xán cau mày, gật đầu đáp: “Tôi tin em.” Lúc này tôi mới tỉnh táo lại.
Tiết Xán nhìn ra ngoài cửa, dường như đang suy nghĩ gì.
“Tiết Xán…” Tôi không kim được mở miệng hỏi: “Con búp bê đó rốt cuộc là thứ gi?”
Giờ phút này, đương nhiên tôi sẽ không cho rằng nó chỉ là con búp bê bình thường nữa, nhưng tôi không thể nghĩ ra rốt cuộc nó là thứ gì.
“Nếu như tôi đoán không lầm, con búp bê kia là một hồn khí.” Tiết Xán đáp. “Hồn khí?”
“Là thứ dùng để chứa đựng linh hồn.” Tiết Xán nói: “Thứ hồn khí này không đơn giản, tôi cũng không cảm nhận được bên trong nó có cất giấu linh hồn.”
Tôi sững lại, nhớ tới dáng vẻ hết mực cung kính của người nhà họ Chung đối với con búp bê đó, tôi không kim được nói: “Chẳng lẽ bên trong con búp bê đó cất giấu linh hồn người nhà họ Ninh? Nếu không nhà họ Chung làm sao có thể cung kính lễ phép với nó đến vậy được, còn gọi nó là đại tiểu thư?”.
Tôi thấy ánh mắt của Tiết Xán lóe lên một cái.
“Cũng có thể” Hân khẽ nói.
Hiện tại trong lòng tôi đã quá sợ hãi, không hề chú ý tới sự khác thường của Tiết Xản mà chỉ hỏi hân: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tiết Sản trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngày mai em hãy giá vỡ ốm, đừng đi chăm sóc con búp bê kia nữa, tôi sẽ mau chóng tìm kiếm khu nhà cũ của nhà họ Ninh, đêm mai chúng ta tới đó.”
Đây thật sự là sự sắp xếp ổn thỏa nhất, tôi gật đầu.
Có Tiết Xán ở đây, trái tim hoảng loạn của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tôi thiếp đi trong lòng hắn.
Bởi vì nỗi sợ hãi trong lòng, tôi ngủ không được sâu, vẫn nửa mê nửa tỉnh. Trong lúc mơ màng, dường như tôi nghe thấy tiếng Tiết Xin đang thì thào…
“Có thật là nàng không..”
Sáng hôm sau, Tiết Xán lập tức đi tìm tòa nhà cũ của nhà họ Ninh, còn tôi thì làm ra vẻ cảm mạo đau nhức đầu, nói với chị Quế không thể đi chăm sóc đại tiểu thư Cố.
Chị Quế nhìn vẻ mặt ốm yếu của tôi, lạnh lùng nói: “Tôi bảo người ở dưới chân núi mang thuốc lên, cô cứ nghỉ ngơi một ngày đi.”
Tôi cảm ơn chị Quế rồi nằm trên giường giả vở ngủ.
Buổi chiều, người mang thuốc tới cho tôi chính là Nguyệt Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt?” Tôi ngạc nhiên vui mừng khi gặp người quen lúc này.
Nguyệt Nguyệt thận trọng liếc mắt ra ngoài cánh cửa kiểm tra, sau khi xác định không có ai mới đi tới bên giường tôi, ăn cần hỏi thăm: “Chị An Tố, chị không sao chứ?”
“Không sao cả, chỉ là gặp chuyện lạ lùng thôi.”
Tôi đáp.
“Anh Tiết Xán đâu?”
“Hắn đi tìm hiếu khu nhà cũ của nhà họ Ninh.”
Nhìn Nguyệt Nguyệt ở trước mặt, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn một chuyện rất quan trọng chưa hỏi cô ấy.
“Phái rồi Nguyệt Nguyệt, trước đó em nói, có người muốn dùng máu của tôi, tôi phải thật cẩn thận, người đó rốt cuộc là ai?” Tôi hỏi.
Sắc mặt Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi…” Cô ấy né tránh ảnh mất của tôi: “Người đó… ở ngay bên cạnh chị.”
“Tôi biết.” Tôi cau mày: “Em có thể nói cho tôi biết chính xác, người đó rốt cuộc là ai không?”
Nguyệt Nguyệt dường như đang đấu tranh gì đó, do dự một lát, mới e dè thăm dò: “Chị An Tổ, chị có biết máu của mình, sau khi qua xử lý có thể trở thành thuốc bổ cho loài yêu ma quỷ quái không?”
Tôi ngạc nhiên đến ngày người.
Nguyệt Nguyệt này không ngờ lại biết tác dụng của máu tôi?
“Tôi biết.” Tôi khẽ nói.
“Vậy thì… chẳng phải đã rất rõ ràng sao…” Nguyệt Nguyệt khẽ thì thầm: “Bên cạnh chị, rõ ràng chỉ có một con quỷ.”
Am!
Tôi giống như bị sét đánh ngang tai, mặt cắt không còn giọt máu.
“Em nói tới Tiết Xán?” Tôi không cam lòng hỏi xác nhận.
Nguyệt Nguyệt cắn răng gật đầu.
Tôi cảm thấy đầu óc mình choáng váng, suýt chút nữa đã ngất đi.
“Chị An Tổ, chị không sao chứ?” Nguyệt Nguyệt định đỡ lấy tôi, nhưng tôi hất tay cô ấy ra.
Tôi hơi nheo mắt lại nhìn vào cô gái trẻ tuổi xinh xắn trước mặt, nói với vẻ cảnh giác: “Tại sao em lại biết Tiết Xán muốn lấy máu của tôi?”
Thành thật mà nói, giữa một cô nhóc mới quen chưa tới mấy ngày, lai lịch không rõ ràng, và một người đã cứu sống tôi nhiều lần như Tiết Xán, trong lòng tôi vẫn tin tưởng Tiết Xán hơn.
Nếu không phải lúc trước dì Hoàng cũng đã cảnh báo tôi như vậy, có thể tôi sẽ thẳng thừng coi Nguyệt Nguyệt này là kẻ có ý đồ xấu. Nguyệt Nguyệt thấy tôi nghi ngờ cô ấy, liền nôn nóng tới mức bật khóc.
“Chị An Tố, chuyện đã tới nước này rồi thì tôi sẽ ăn ngay nói thật với chị nhé. Thực ra tôi và ông đã theo dõi Tiết Xán từ rất lâu rồi, từ nhiều năm trước hàn đã tìm cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cói! Lần này hắn xuất hiện ở thôn Khương, chúng tôi lập tức nhận ra hẳn. ngay, nhưng điều khiến chúng tôi sợ hãi hơn là sự tồn tại của chị, hắn thật sự đã tìm được cô gái đáp ứng đủ các điều kiện rồi!”
Sắc mặt tôi càng tái nhợt hơn.
“Không thể nào… Tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng cô!” Tôi lắc đầu nói,
Nguyệt Nguyệt lo lắng tới giậm chân: “An Tố, chị khờ quá! Nếu không phải vì máu của chị thì một con quỷ như hắn sao phải tìm một con người để làm đám cưới ma?”