“Đại tiểu thư” mà tôi cần hầu hạ vốn không phải trẻ sơ sinh gì cá.
Nói đúng hơn là không phải người.
Rõ ràng thứ đang nằm trong tã bọc là một con búp bê Con búp bê đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài, mặc chiếc váy Đại Tổng, tròng khá xinh đẹp.
Nhưng tôi không có tâm trạng để thưởng thức.
Tôi nhanh chóng nhìn vợ chồng nhà họ Chung, cố gượng cười và nói: “Bà chủ, ông chủ, hai người đang đùa tôi à?”
Bà Chung và ông Chung sầm mặt lại.
“Ai đang đùa với cô? Một người hầu mà dám bất kính với đại tiểu thư ư?”
Bà Chung mảng tôi và cấn thận bể lấy con búp bê từ tay thím Quế.
“Đại tiểu thư, ngài đừng đế ý, cô ta chỉ là một cô thôn nữ dốt nát, không cố ý xúc phạm ngài, xin ngài đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho.” Bả Chung khúm núm nói với búp bê.
“Đúng đầy a.” Ông Chung cũng nói: “Nếu cô ta lại mắc lỗi như vậy một lần nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ tim một a hoàn mới cho ngài.”
Tôi sởn hết cả gai ốc.
Ban đầu tội nghĩ ông Chung bà Chung có mắc bệnh tâm lý gì hay không, thể nên mới coi con búp bê này như con của mình.
Nhưng nhìn vào thái độ của họ đối với con búp bê này, nó không giống thái độ của họ đối với con cái của họ, mà giống như thái độ của tôi tớ đối với chủ của mình.
Han nữa không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không, tôi luôn cảm thấy giọng điệu của họ đối với con búp bê này cứ đầy vẻ nho nhã, giống như đóng phim cổ trang vậy.
Trong lòng tôi hàng ngàn câu hỏi, nhưng tôi không dám hỏi ra miệng, chỉ có thể cố giữ bình tĩnh: “Là do tôi lām mồm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho đại, đại tiểu thư…”
Lúc này bà Chung mới nhìn tôi hài lòng và đưa con búp bê cho tôi; “ĐI theo thím Quế đưa đại tiểu thư về phòng của cô ấy và chăm sóc cẩn thận.”
Tôi cần thận bế lấy con búp bê và phát hiện mặt của nó giống hệt người thật khi nhìn gần, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh như thể đang thực sự nhìn chăm chú vào bạn.
Tôi càng sợ hãi hơn.
Nhưng tôi không dám nói gì, chỉ gật đầu rồi bế búp bê đi theo thím Quế.
Thím Quế đưa tôi tới phòng của con búp bê này rồi rời đi, tôi đi vào một mình.
Phòng của con búp bê này nằm ở vị trí trung tâm của nhà họ Chung, trong phòng được trang trí theo phòng cách cổ xưa và vô cùng xa hoa.
Tôi đặt con búp bê lên chiếc giường lụa của nó và nhìn một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “A… tôi sẽ đi lấy bữa sáng cho ngài trước.”
Tôi cảm thấy mình bây giờ thật ngớ ngăn khi nói chuyện với một con búp bê.
Nói xong, tôi bước ra khỏi phòng.
Tôi bước vào hành lang và xác định không có ai xung quanh, tôi mới vội vàng cầm lấy vòng ngọc và thì thầm: “Tiết Xăn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ban nãy tôi không dám nói chuyện với Tiết Xán
ngay trước mặt người nhà họ Chung, giờ tôi không thể nhịn được nữa.
“Tôi cũng không chắc lắm.” Giọng Tiết Xán vang lên từ chiếc vòng ngọc: “Con búp bê đó trông rất bình thường, nhưng hành vi của người nhà họ Chung hơi kì lạ.”
Tôi ngẩn ra,
Ngay cả Tiết Xán cũng không nhìn ra con búp bé này có vấn đề gì, lẽ nào vợ chồng nhà họ Chung có vấn đề về đầu óc thật nhỉ? “Bất kế thế nào thì cấn thận vẫn hơn.” Tiết Xán lại căn dặn.
Tôi đến nhà bếp lấy đồ ăn rồi quay lại phòng của con búp bê cho nó ngồi trên ghế, bày đồ ăn ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh và bắt đầu ăn cơm.
Tôi chẳng cảm thấy ngon miệng chút nào khi ăn cơm cùng một con búp bê rất thật như vậy. Sau khi ăn qua loa một chút, tôi dọn bàn rồi bất đầu đọc sách cho con búp bê theo yêu cầu của người nhà họ Chung.
Điều làm tôi kinh ngạc là cuốn sách do người nhà họ Chung chuẩn bị lại là tác phẩm văn cổ
(1)
Tôi gượng gạo đọc cho đến tối, rồi lại tới nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho nó, và sau khi ăn một cách vô vị, tôi mới trở về phòng,
Mấy ngày kế tiếp cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Con búp bê đó vẫn nằm ngửa không chút sức sống như mọi ngày, mặc tôi chi phối khiến tôi không thể không cảm thấy nó thực sự chi là một con búp bê.
Còn Tiết Xán vốn phải đi dò la chuyện nhà cũ nhà họ Ninh, nhưng vì lo lắng cho tôi mà hắn vẫn chưa rời đi.
Tôi nghĩ không nên phí công cho chuyện không đầu ở nhà họ Chung, bèn bảo Tiết Xán không cần để ý đến tôi mà hãy đi thăm dò vị trí của nhà cũ nhà họ Ninh.
Tiết Xán khẽ nhíu mày, nhưng không trả lời.
Tôi biết hắn lo lắng cho tôi, bèn cười gượng: “Ngày nào tôi cũng hầu hạ một con búp bê, làm sao có thể có chuyện gì được?”
Tiết Xán suy tư một lúc rồi gật đầu,
Hôm nay không có Tiết Xán làm bạn, tôi đi một mình đến phòng của con búp bê đó.
Ngay khi bước vào phòng, tôi sững sờ.
Bởi vì tôi thấy con búp bê lẳng lặng ngồi trên giường, như thể đang đợi tôi đến.
Tôi hoảng sợ trong lòng.
Tôi nhớ rõ là tối qua con búp bê đã nằm xuống rồi mà, tại sao nó lại đột nhiên ngồi dậy?
Chắc thím Quế hay ai đó đã vào nhỉ.
Tôi tự an ủi và đi đến chỗ con búp bê, chuẩn bị giúp nó thay quần áo.
Chở có thấy nó là một con búp bê, quần áo của nó còn nhiều hơn một con người là tôi đây, đầy cả tủ quần áo, nhưng tất cả đều là trang phục cố, và tôi cổ lãm mới nhận ra đó là quần áo của nhà tống.
Khi tôi đang suy nghĩ về việc mặc gì cho nó ngày hôm nay, một chiếc váy nhỏ trong tủ đột nhiên tuột khói móc ảo.
Tôi sợ hết hồn.
Tôi nhật chiếc váy lên và không nhịn được mà liếc nhìn con búp bê.
Không biết có phải do tôi gặp áo giác hay không, mà tôi cử cảm thấy đôi mất như lưu ly của con búp bẽ đó không giống như bình thường.
Tôi tự nhủ không nên nghĩ nhiều và cầm chiếc váy đỏ bước tới gần con búp bê, sau đó thay cho nó rồi bưng bữa sáng tới.
Sau khi ăn sáng xong, tôi đặt con búp bê lên ghế và bưng khay đồ ăn tới nhà bếp.
Khi trở về phòng, tôi lại sững sờ.
Bởi vì tôi nhìn thấy con búp bê đó lại nằm ngửa trên giường
Chẳng lẽ có người vào đây ư?
Không đúng, căn phòng này nằm ở phía trong cùng của sân, lối ra duy nhất là con đường đi tới nhà bếp.
Tôi mới quay lại từ nhà bếp và không nhìn thấy ai cả, làm sao có thể có người vào phòng?
Tôi càng nghĩ càng hoảng sợ.
Tôi không kìm lòng nối mà bước tới trước mặt con búp bê và huơ tay.
Con búp bê đó vẫn vô cảm nhìn về phía trước.
Tôi cố không để mình suy nghĩ lung tung và đi đến kệ sách bên cạnh để lấy sách.
Tôi không hiểu về những tác phẩm văn cổ này. Mấy ngày trước tôi đều chọn bừa một cuốn, nhưng hôm nay, tôi còn chưa rút sách ra đã nghe thấy một tiếng “lạch cạch”.
Tôi củi đầu và thấy một cuốn sách trên kệ rơi xuống đất.
Giống như chiếc váy rớt xuống hồi nãy.
Tôi cảng sợ hãi hơn, bèn ngoảnh lại nhìn thoáng qua con búp bê đó.
Đừng nói là nó muốn tôi đọc cuốn sách này nhé?
Ma xui quỷ khiến, tôi nhặt cuốn sách đó lên thì phát hiện nó lật ngay trang một câu chuyện xưa khi bị rớt xuống.
Con búp bê muốn nghe cầu chuyện này chăng? Tôi sợ hãi vì suy nghĩ của mình và vội vàng lắc đầu, khi đã không còn suy nghĩ về nó nữa, tôi ngồi xuống ghế và bất đầu đọc truyện.
Tôi không rành về thể văn ngôn, nhưng vẫn hiểu đôi chút. Đây là một câu chuyện về mối tình tay ba.
Nhân vật nam chính là một chàng thư sinh. Lúc đầu chàng ta quyết định dành cả cuộc đời với một tiểu thư nhà giàu, hứa sẽ quay về cưới cô ấy sau khi thi đậu. Nhưng không ngờ sau này chàng ta lại yêu một nữ tử phong trần và quên đi ước hẹn này.
Thật là máu con mẹ nó chó.
Tôi buồn tẻ đọc hết truyện thì trời đã tối, tôi đặt lại cuốn sách lên kệ và chuẩn bị giúp con búp bê đó nằm xuống.
Nhưng khi tôi chạm vào nó, tôi hơi ngẩn ra.
Lạnh quá.
(1) Tác phẩm văn cổ: Tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc. Từ này còn có nghĩa là thể văn ngôn, là một loại ngôn ngữ viết của Hán ngữ thượng cổ.