Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 747




Sau khi trở thành người đứng đầu Hạ gia, đương nhiên tôi cũng cần tìm hiểu gia phả của Hạ gia, cho nên tôi có ấn tượng với hầu hết những người nổi tiếng ở Hạ gia.

Mà người tên Hạ Đằng này, tôi cũng nhớ rõ, là người của Hạ gia trăm năm trước, vì bí mật tu luyện Huyền Thuật mà bị đuổi ra khỏi Hạ gia.

Có vẻ như ngôi làng này đáng lẽ phải được xây dựng sau khi ông ta rời khỏi Hạ gia, và hầu hết những người sống ở đây đều là gia đình và con cháu của ông ấy.

Mà xem ra sau khi rời khỏi Hạ gia, ông ta tiếp tục tu luyện Huyền Thuật, thậm chí còn truyền dạy cho con cháu của mình, cho nên người trong thôn này đều sẽ là người của Huyền môn, ma khí sau khi chết mới mạnh mẽ như vậy.

Tuy nhiên, tôi thấy kỳ lạ, người đàn ông trước mặt lại không có Huyền Thuật.

“Chú.” Không khỏi hỏi, “Người trong thôn này đều là người Huyền Môn.”

Ông chú lúc này thật sự là sững sờ, thậm chí còn quên hộp thịt bò trong nồi, chỉ biết nhìn chằm chằm tôi: "Làm sao cô biết?"

“Bởi vì cháu và chú coi như là người thân.” Tôi nhẹ giọng nói, “Cháu cũng là người họ Hạ, người tên Hạ Đằng đã rời khỏi Hạ gia”

“Ngươi là người của Hạ gia?” Hạ Hàng sững sờ.

Tôi gật đầu.

Chú ấy trợn to hai mắt, đột nhiên tự lẩm bẩm một tiếng, thấp giọng nói: "Không hổ danh giống như..."

Tôi đối với lời nói của chú ấy có chút khó hiểu, không khỏi nhíu mày: "Làm sao vậy?"

“Ồ, ý tôi là cô không sợ ma quỷ.” Hạ Hàng nhắm mắt lại. “Cô không sợ ma quỷ. Chuyện này mọi người trong thôn cũng giống như vậy.”

"Những người khác?"

"Ồ, cô cũng nên nhìn thấy. Tuy rằng trong thôn nhiều người là của Huyền Môn, nhưng tôi cũng không có Huyền Thuật." Hạ Hàng lấy ra thịt bò, thản nhiên nói, "Bởi vì tôi đối với Huyền Thuật, không có tài năng, vì vậy mọi người trong gia đình đã từ bỏ tôi khi họ còn rất trẻ, và sau đó tôi đã bỏ đi và vào doanh trại. "

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Thì ra đây là lý do chú ấy không có Tu luyện Huyền Thuật.

“Chính là như vậy.” Tôi gật đầu, nhưng vẫn không khỏi nhíu mày “Nhưng tại sao chú không nói sớm hơn?

Ban đầu tôi nghĩ rằng đây thực sự chỉ là một ngôi làng bình thường.

“Còn có chuyện gì chưa nói.” Hạ Hàng đặt thịt bò lên bàn, “Cô dù sao cũng không hỏi, người bình thường, e rằng bọn họ hoàn toàn không biết Huyền Môn và những thứ tương tự.”

Những gì Hạ Hàng nói đều đúng, tôi không nói nhiều, chỉ ngồi ăn cơm với chú ấy

Thật ra tôi không cần ăn, nhưng để tránh cho Hạ Hàng suy nghĩ nhiều, tôi cũng không ăn quá nhiều.

Trong bữa ăn, tôi vẫn không khỏi tò mò về Làng Viêng Chăn này.

“Chú.” Tôi hỏi: “Theo như lời chú nói thì người dân trong thôn này sống vêg Huyền Môn, về mặt logic thì không dễ bị giết như vậy, đúng không? Cái gì đã giết bọn họ vậy? Một con ma? Một con quái vật? Hay cái gì khác? "

Vốn tưởng rằng tất cả những người trong thôn này đều chết thảm, có lẽ chỉ là có người gây tội, nhưng hiện tại biết được thân phận thật sự của thôn này, tôi không khỏi có chút tò mò.

“Chính xác thì làm sao mà biết được.” Không biết tại sao, Hạ Hàng lại có chút nóng nảy khi nghe tôi hỏi chuyện này. ”Tôi nói, hơn mười năm trước, khi tôi trở về thôn, bọn họ đều đã chết. Nếu tôi biết, tôi đã đi trả thù!"

Tôi biết đây có thể là chuyện buồn của Hạ Hàng, nhưng không biết tại sao, tôi chỉ quan tâm một chút, không nhịn được tiếp tục hỏi: "Nhưng chú không thể cứ nhìn cảnh sát không điều tra như vậy, đúng không? Tại sao chú không nhờ người khác điều tra sao? Ví dụ như đạo sĩ chẳng hạn? "

Nếu là án mạng của người thường, tự nhiên bọn họ sẽ chỉ tìm cảnh sát.

Nhưng vì đều là người của Huyền Môn tất cả mọi người, phải tính đến khả năng bị tà ma, yêu quái giết chết. Hạ Hàng cho dù không có Huyền Thuật, tôi cũng không tin chú ấy cũng không nghĩ tới điều này này.

Hạ Hàng ánh mắt chớp động, cuối cùng nói: "Ta đã tìm được."

"Họ đã nói gì?"

"Họ nói, người trong làng bị ác linh giết."

Tôi cau mày.

Phải một ác linh khủng khiếp như thế này mới có thể giết chết 1 thônHuyền Môn thôn một cách kinh hoàng?

“Làm sao họ biết rằng là ác linh đã giết?” Tôi tiếp tục hỏi.

Hạ Hàng bây giờ hiển nhiên có chút không kiên nhẫn với vấn đề tôi hỏi, thô bạo nói: "Bởi vì các đạo sĩ phát hiện ra một Kết Giới rất mạnh được dựng lên trong thôn."

"Kết giới?"

"Đó là Kết Giới, giới hạn sức mạnh tinh thần của con người. Cho nên người trong toàn thôn, đồng loạt không thể sử dụng sức mạnh tinh thần. Chỉ có những linh hồn ma quỷ kia mới có thể làm được."

Tôi đã choáng váng.

Chắc chắn rồi, thực sự có kết giới trong ngôi làng này, chẳng trách linh lực của tôi hoàn toàn bị phong ấn.

Tuy nhiên, kết giới này thực sự đủ mạnh, và nó vẫn phát huy tác dụng sau rất nhiều năm.

Như Hạ Hàng đã nói, vì trong thôn thiết lập Kết Giới, giới hạn sức mạnh tinh thần của con người, nên có vẻ như điều đó được thực hiện bởi những linh hồn xấu xa.

"Làm sao vậy? Cô hỏi để cho vui thôi sao?" Hạ Hàng vẻ mặt càng tức giận nhìn tôi vẻ mặt trầm tư. "Cô còn muốn hỏi cái gì nữa? Cô còn muốn hỏi bọn họ chết thảm như thế nào sao? Cô không biết đây là vết thương lòng của tôi sao? "

Tôi xin lỗi.

Quả thực, chuyện xảy ra hơn mười năm trước chính là vết thương trong lòng Hạ Hàng, lúc này hỏi như vậy, quả thực chính là đã động vết thương của người khác.

“Xin lỗi.” Tôi thì thầm.

Hạ Hàng vẫn không thể vui nổi.

Tiết Chỉ ở bên thấy bối rối, lập tức chớp chớp mắt nói: "Ông, ông đừng nóng giận, ông đang nghĩ đến người tên Hạ Đằngp nên buồn bực sao?"

Dung Chỉ, đứa nhỏ này mặc dù trưởng thành sớm nhưng cũng biết bán tín bán nghi, khi hầu hết mọi người nhìn thấy thằng bé như thế này đều sẽ rất đáng yêu, dù có tức giận đến đâu cũng nguôi ngoai.

Bất ngờ, Hạ Hàng ông ấy không muốn ăn cùng Tiết Chỉ.

Ông ta liếc nhìn Tiết Chỉ bên cạnh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt còn dữ tợn hơn khi nói chuyện với tôi vừa rồi, thậm chí không hiểu sao còn mang theo một tia tức giận khó giải thích được, "Tiết Chỉ, ta cho cháu vào đây đã là việc tốt rồi nên cháu cũng đừng làm phiền ta! "

Nói xong, ông ta hằn học ăn nốt miếng cuối cùng rồi đi rửa bát.

Tiết Chỉ sửng sốt, chính tôi cũng sửng sốt, cảm thấy được không khí không tốt lắm, ngậm vài ngụm, thấp giọng nói: "Chúng tôi ăn xong rồi."

Nói xong, tôi nhanh chóng rửa bát, cùng Tiết Chỉ trở về phòng.

Về phòng, tôi thấy nhẹ nhõm.

Tiêay Chỉ vẻ mặt cũng sợ hãi, thấp giọng nói với tôi: "Mẹ, người này thật là đáng sợ, mẹ có chắc là ông ấy không phải người xấu không?"

“Có lẽ là không.” Tôi cau mày “Ông ấy quả thực đa cứu chúng ta. Nhưng hình như ông ấy không thích con lắm?”

“Sai rồi...” Tiết Chỉ phủ nhận lời tôi nói.

Tôi sửng sốt, "Sai rồi?"

“Con không nghĩ rằng ông ấy không thích con. Nói chính xác, ông ấy chỉ thích mẹ thôi, mẹ ạ.” Tiết Chỉ nghiêm túc nhìn tôi, “Hãy nghĩ xem, nếu ông ấy thực sự đang quan sát tình hình trong thôn, vậy mà lúc nãy ông ấy vào thôn này, tại sao không mang con trở về, mà chỉ đưa mẹ trở về? Mẹ biết không, đưa mẹ trở về là rất mạo hiểm. "