Sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, tôi lặng lẽ đi vào.
“Mẹ, mẹ sao lại ở đây?” Tiết Chỉ không có vẻ gì là ngạc nhiên nhìn tôi, ngược lại là cười, “Mẹ tới đây cứu con sao?
Nhìn vẻ mặt vô tâm của Tiết Chỉ, tôi nóng lòng nhéo thằng bé hai cái.
"Con còn mặt mũi cười." Tôi nghiêm mặt bắt đầu mắng, "Con không nhớ gì sai? Mẹ con dặn con cái gì? Không đi cùng người lạ mà con lại đi cùng hai người đàn ông xa lạ."
Tiết Chỉ nhìn tôi chớp chớp mắt, "Mẹ, làm sao biết con cùng ai rời đi? Chẳng lẽ lúc ở sân bay, mẹ liền lén lút theo dõi con trong góc sao?"
Không ngờ đứa nhỏ này thông minh đến mức nghẹn họng không nói nên lời, chỉ có thể nói: "Đừng đổi chủ đề, con hãy trả lời vì sao có thể bỏ đi với một người xa lạ?"
“Chú Tiết Cán không phải là người xa lạ đúng không?” Tiết Chỉ tiếp tục chớp đôi mắt to, với vẻ vô tội. “Trước đây chúng ta không phải đac đọc tạp chí về chú ấy sao? Và con đã đoán được phản ứng của mẹ lúc đó. Mẹ ơi, mẹ à. Mẹ biết chú í đúng không "
Tôi đối Tiết Chỉ đứa nhỏ này thật sự là sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể ngồi xổm xuống, chân thành nói: "Tiết Chỉ, mẹ chưa bao giờ muốn nói dối con, cho nên sở dĩ không muốn nói cho con biết"
“Không muốn nói dối con sao?” Tiết Chỉ đột nhiên nở nụ cười, “Mẹ đừng có nói dối con, con đã biết rồi, thât ra chú Tiết Xán thật ra là cha của con đúng không, thật ra con cũng đoán được từ lâu lắm rồi. "
Giờ tôi chết lặng.
“Con đoán như thế nào?” Tôi sửng sốt, tuy rằng biết Tiết Chỉ thông minh, nhưng không ngờ thằng bé lại thông minh như vậy, ngay cả cha ruột cũng đoán được, biết đó là Tiết Xán nhưng chưa từng nhắc tới trước mặt tôi.
"Làm sao lại không biết? Con rốt cuộc là họ Tiết. Trên đời này có quá ít người nhìn giống con" Tiết Chỉ cười nói, "Kỳ thật, con lúc đầu xem tin tức của cha. Chỉ là nghi ngờ thôi, dù sao thì ông ấy cũng thật giống con, đều là họ Tiết nên con đã lấy tạp chí để kiểm tra mẹ, nhưng mẹ ơi, mẹ muốn trốn tránh con nhưng trình độ của mẹ tệ quá. Ngày hôm qua con hỏi mẹ, dáng bộ của mẹ liền lộ ra ngoài ”
Tôi gần như bất động.
Ai có thể nghĩ đến một đứa trẻ có thể nói ra và làm những điều này.
Tôi bất lực đỡ trán, "Hừ, vì con đã biết tất cả, mẹ sẽ không giấu diếm con, ông ấy quả nhiên là cha của con."
Tuy rằng tôi và Tiết Xán ly thân, nhưng tôi thật sự không muốn nói dối Tiết Chỉ, thằng bé không sai, thằng bé có quyền biết sự thật.
“Nhưng.” Tôi không quên nói thêm, “Tiết Chỉ, mẹ không muốn cha con biết con là con của ông ấy.”
Tôi sợ Tiết Chỉ hỏi tôi tại sao, tôi nghĩ lý do phức tạp không giải thích được, nhưng Tiết Chỉ, đứa nhỏ chỉ gật đầu nói: "Mẹ, con biết, nếu mẹ thực sự muốn con con biết thì con đã không lén lút cói tình bắt gặp cha ở sân bay"
Tôi bây giờ mới phát hiện mình thật sự đánh giá thấp đứa nhỏ Tiết Chỉ này, đột nhiên hiểu ra một chuyện, "Con hôm nay ở sân bay, có phải là cố ý đi gặp cha con không?"
Tôi trước đây đều kinh ngạc Tiết Chỉ thông minh như vậy, sao lại có thể lạc đường, gặp Tiết Xán còn cố ý nói không tìm được toii, hiện tại xem ra chỉ muốn cùng Tiết Xán trở về.
Tiết Chỉ ngượng ngùng lè lưỡi, "Lúc trước con cũng tình cờ nhìn thấy cha ở sân bay, rất muốn nói chuyện với ông ấy, nhưng không lại có cơ hội tốt như vậy, vì vậy con đã trở lại cùng ông ấy." Dù sao, con biết linh lực mạnh mẽ của Mẹ, chắc chắn sẽ tìm thấy con."
Tôi búng cái trán nhỏ của thằng bé, " Không phải lúc trước con nói không thích chú Tiết Xán này sao?"
Tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng Tiết Chỉ đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Đương nhiên là con không thích rồi. Bất kể vì lý do gì mà mẹ đã tách khỏi bố, chỉ là con không thích có quá nhiều phụ nữ xung quanh ông ấy.. Hôm nay, con chỉ muốn có cơ hội để điều tra. "
Tôi không biết nên cười hay nên khóc, nhưng nhìn khuôn mặt giống hệt Tiết Xán của Tiết Chỉ, ánh mắt tôi lại lóe lên, thì thào: "Tiết Chỉ, con không hỏi mẹ vì sao lại xa cách với ba con?"
“Con không biết tại sao, nhưng con biết mẹ nhất định phải có lý do chính đáng.” Tiết Chỉ nói rất hợp lý, “Vậy mẹ đừng lo lắng, con sẽ giúp mẹ che giấu.”
Tôi nhẹ nhõm nhìn Tiết Chỉ, "Được rồi,chúng ta mau đi khỏi đây."
Tiết Chỉ lắc đầu, "Mẹ ơi, nếu mẹ đưa con như thế này, có nguy cơ bị phát hiện. Và nếu buổi sáng mọi người thức dậy, thấy con đột ngột mất tích, mọi ngườu sẽ rất lo lắng.. "
Tôi cau mày. "Nhưng rồi con phải đi. Hay con không thực sự muốn ở bên ông ấy mãi mãi phải không?"
"Suy nghĩ của mẹ thật chậm chạp. Chẳng phải chỉ cần mẹ tìm moitj người phụ nữ xa lạ đến đây đưa con đi là được sao?" Tiết Chỉ nói.
Đây quả thực là một phương pháp đơn giản hơn rất nhiều, lúc trước tôi lo lắng cho sự xuất hiện của Tiết Chỉ nên không dùng cách này, nhưng bây giờ nhìn đứa nhỏ như vậy tôi không còn lo lắng nữa.
"Thôi, vậy con chờ mẹ ở chỗ đây, nhớ tới trước mặt cha đừng nói gì." Tôi nói, " ngày mai mẹ sẽ phái người tới tìm con."
Tiết Chỉ ngoan ngoãn gật đầu, tôi yên lặng rời khỏi phòng.
Ra khỏi biệt thự Tiết gia trở lại xe, nhìn thấy Hạ Lẫm và Ninh Trác đều lo lắng, nói: "Đừng lo lắng."
Tôi đã kể cho họ nghe những gì Tiết Chỉ đã nói, và tất cả đều bị sốc về sự lém lỉnh của đứa trẻ này.
Ngày hôm sau ngẫu nhiên tìm được người mà Tiết Xán chưa từng gặp, đến Tiết gia đón người, Tiết Chỉ đã sớm được đón về.
“Mẹ ơi!” Ngay khi Tiết Chỉ quay về, thằng bé đã ôm chầm lấy tôi.
Tôi nhìn thằng bé cười vui vẻ hơn bình thường, sắc mặt không khỏi dịu lại, "Điều gì khiến con vui vẻ như vậy?"
“Bởi vì sáng nay con cùng cha ăn điểm tâm.” Tiết Chỉ hai mắt sáng lên nhìn tôi.
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Tôi biết tính cách của Tiết Xán là tránh xa người lạ, nhưng không ngờ đối với Tiết Chỉ, một đứa trẻ xa lạ như vậy mà anh lại đưa tay ôm hôn, thậm chí còn nguyện ý cùng nhau ăn sáng?
Đột nhiên, tôi ngẩn ngơ.
Đây có lẽ là bởi vì cha con đồng lòng, tuy rằng không biết thân phận của Tiết Chỉ, nhưng trong sau thẳm anh ấy đối với thằng bé có một cảm giác thân thiết khó tả, giống như Tiết Chỉ có thể lập tức nhận ra Tiết Xán là cha của chính mình. Tiết Xán không nghĩ tới đứa con của mình đã chết từ lâu, e rằng anh ấy sẽ nhận ra Tiết Chỉ là con của anh ấy!