Nghe thấy Tiền Thuận Nhi nói, đầu tiên tôi sững sờ, sau đó không khỏi chê cười: "Tiền Thuận Nhi, cậu lại đoán mò nữa à? Tôi với Tiết Xán làm sao mà tương khắc được?"
Không phải tôi xem thường Tiền Thuận Nhi, chỉ là lời cậu ấy nói, nghe quá vô lý.
Tương khắc, thực sự là một hiện tượng mệnh lý. Tôi bây giờ đối với mệnh lý không còn là kẻ khù khở, bởi vậy đã tính qua ngày sinh tháng đẻ của cả 2.
Hai chúng tôi, vốn là có nhân duyên mệnh, nhưng về sau bởi vì tôi bị Ninh Trác đổi hôn nhân mệnh, nên đường hôn nhân bị chia rẽ, ngược lại lại chặp vào với Ninh Trác.
Nhưng kể cả như vậy, tôi với Tiết Xán cũng tuyệt đối không thể tương khắc nhau.
Thấy tôi không tin mình, Tiền Thuận Nhi gấp gáp, há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng hơi còn chưa tới đã ho kịch liệt.
"Nhìn xem người cậu càng ngày càng suy yếu, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng", tôi không khỏi cau mày nói: "Thôi cậu không nên nói nữa, chuyện gì thì cũng chờ cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói.
Thế nhưng chẳng hiểu cậu ta uống nhầm cái thuốc gì, dường như đặc biệt kiên trì, gắt gao trừng mắt tôi, há mồm còn muốn nói điều gì, nhưng Hạ Lẫm ở bên nhìn không được, nhanh chóng rút ra kim châm, cắm ở cổ Tiền Thuận Nhi. Truyện Gia Đấu
Tiền Thuận Nhi mí mắt lật một cái, ngất luôn.
"Cậu ta không sao chứ?" Tôi lo lắng nhìn, dù sao cũng vì cho Bói máu cho Tiết Xán mới như vậy, nếu như thân thể thật sự có hao tổn, tôi chỉ sợ phải áy náy cả một đời.
"Không sao, chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, nhưng như chính cậu ta có nói tới, thân thể của của cậu ta nội tại không sao, người lại trẻ tuổi, hẳn là rất nhanh liền có thể khôi phục lại". Hạ Lẫm vẫn như cũ, lời nói mang khí chất của bác sĩ tài năng, sau khi kiểm tra kỹ, liền cùng tôi đem Tiền Thuận Nhi đưa đến phòng nghỉ.
Sắp xếp cho cậu ta xong xuôi, Hạ Lẫm mới ngẩng đầu nhìn tôi, hàng lông mày thanh tú có chút nhíu lại, "An Tố, vừa rồi Tiền Thuận Nhi nói những lời kia, là có ý gì?"
"Chị cũng không biết, cậu ta nói cái gì mà chị và Tiết Xán bát tự tương khắc, thế nhưng căn bản chị đã từng xem qua, bát tự của bọn chị rất bình thường".
Hạ Lẫm là con trai trưởng nhà họ Hạ, đối với thuật xem mệnh lý ít nhiều có chút hiểu rõ, cho nên càng nhíu mày: "Đúng vậy, thật kỳ lạ."
"Đúng thế. Mà mà tính toán mệnh lý chị còn có khả năng hơn cậu ta, đến đồ vật cậu ấy còn không tính ra được, làm sao giờ lại tính ra được mệnh lý?
"Có lẽ cậu ta thông qua Bói máu đoán ra?" Hạ Lẫm suy đoán.
"Không thể". Tôi lập tức phủ định, "Bói máu này là bói xem Kim Ô Sa ở nơi nào, liên quan gì tới việc tương xung tương khắc của chị và Tiết Xán?"
Hạ Lẫm có chút nhíu mày, "Thôi được rồi, đừng nói cái này nữa, chúng ta phải suy nghĩ một chút, làm thế nào mới có thể lấy được Kim Ô Sa".
Nhắc đến đúng là đau đầu.
Mặc dù đã sớm đoán được Kim Ô Sa rất có thể ở trong tay một vị quan chức nào đó, nhưng không nghĩ tới lại nằm trong tay người này.
Ông ta là Phương Hải, hai năm nay thăng tiến rất nhanh, cho nên trên đài truyền hình có thể thường xuyên bắt gặp hình ảnh của ông ta.
Nhưng phiền phức chính là, mỗi lần ra ngoài, Phương Hải này thường mang theo rất nhiều vệ sĩ, cơ hồ rất khó ra tay.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào? Trực tiếp đi lấy sao?" Tôi chủ động nói, "Mặc dù ông ta có rất nhiều vệ sĩ, nhưng tin là với thân thủ của 2 chúng ta thì không vấn đề gì, dù sao họ cũng không phải người của Huyền Môn".
"An Tố, chị nghĩ Phương Hải nghĩ đơn giản quá rồi đấy". Hạ Lẫm nhàn nhạt mở miệng, "Ông ta ở trong giới Huyền Môn cũng rất nổi danh."
"Cái gì"? Tôi sợ hãi sửng sốt một chút, "Chẳng lẽ ông ta cũng là người tu luyện Huyền Thuật"?
"Không phải". Hạ Lẫm thấp giọng nói, "Nhưng ông ta rất thích thuê người của Huyền Môn".
Giới Huyền Môn, nhắc đến thường chỉ nghĩ tới mấy gia tộc đời đời học đạo, cách biệt với bên ngoài. Cho nên với người bình thường, Nhất là ở thế kỷ 21 này, Huyền Môn căn bản là một định nghĩa xa lạ, hoặc coi là một sản phẩm phong kiến mê tín dị đoan.
Nhưng thật ra có thiểu số một bộ phận người, giống như người của Viện thẩm mỹ đã cấu kết với Ninh gia lúc trước, tuy không tu luyện Huyền Thuật nhưng tôn sùng, thậm chí mượn tay để làm ăn.
Còn có cả những người làm quan chức cũng thế, một mặt có thể bảo vệ mình, một mặt là để những người đó giúp mình làm những chuyện không muốn làm.
Tôi không nghĩ tới, Phương Hải này chính là một người như vậy, cũng khó trách vì hắn có bảo vật Kim Ô Sa bên mình mà.
"An Tố, chị không biết tên Phương Hải này đâu". Hạ Lẫm tiếp tục nói, "Nhưng chúng tôi đều biết, dưới tay hắn thuê một đám người Huyền Môn."
Hai năm này mặc dù tôi đã đến Hạ gia, nhưng tôi vẫn luôn chỉ quan tâm đến tu vi của mình, những việc khác trong giới Huyền Môn, tôi cũng không hiểu rõ, cũng chưa nghe nói qua người tên Phương Hải này. Nhưng Hạ Lẫm đã nói như vậy, xem ra thật sự là hắn rất khó đối phó.
"Đám người đó lợi hại lắm sao?" Tôi hỏi.
"Cũng không thể nói là quá lợi hại, nhưng chủ yếu là số lượng quá nhiều, đủ loại Bàng Môn Tà Đạo đều có. Tự nhiên sẽ có chút khó giải quyết.
Tôi nhíu mày.
Chúng tôi bây giờ tình thế gấp gáp, nhất định phải nhanh nhanh lấy được Kim Ô Sa. Nếu như ông ta quá khó khăn, ví dụ như là lần đầu tiên hạ thủ thất bại, với cá tính của Phương Hải khẳng định sẽ càng tăng thêm phòng hộ, đến lúc đó chúng tôi muốn hạ thủ lần sau càng khó. Cho nên nói đến việc đoạt lấy, chỉ e là cũng không phải cách hay.
Nhưng nếu như muốn trộm khẳng định cũng rất khó, những kẻ Huyền Môn và Bàng Môn Tả Đạo kia, đánh trực diện có lẽ cũng không quá lợi hại, nhưng lập bẫy hay những thứ tà ma, sợ là chúng tôi cũng không phải đối thủ.
Vậy phải làm sao?
Tôi cẩn thận suy tư, Hạ Lẫm bên kia đột nhiên bấm một số điện thoại.
"Không sai, là tôi, tôi muốn nhờ anh điều tra chút chuyện. Phương Hải đó, anh có biết không? Không sai, chính là cái người thuê mướn cực kỳ nhiều người của Huyền Môn, xem giúp tôi chuyện gần đây của hắn ta, chuyện gì cũng được, ừ, tôi cần có kết quả càng sớm càng tốt."
Hạ Lẫm sau khi cúp điện thoại, tôi một mặt kinh ngạc nhìn, "Ai vậy?"