Thần khí thuộc sở hữu của Đại trưởng lão tên là Vong Ưu Địch, trước khi đến tham gia cuộc thi hôm nay, tôi cũng đã đọc kỹ thông tin về Vong Ưu Địch này do Hạ Lẫm đưa cho.
Người ta nói rằng Vong Ưu Địch này được tạo ra bởi một phù thủy trong thời kỳ thần thoại, phù thủy này có pháp lực cao, nhưng lại yêu một người đàn ông bình thường, ban đầu cô ấy che giấu thân phận của mình, yêu người đàn ông này, thậm chí kết hôn và sinh con cùng amh ta.
Cứ nghĩ rằng hạnh phúc sẽ mãi viên mãn như vậy nhưng người đàn ông này đã thay đổi sau khi biết vợ mình chính là phù thủy. Người đàn ông này đến từ một bộ tộc không sùng bái sức mạnh thần thánh nên theo quan điểm của mình, phù thủy là sứ giả của quỷ dữ. Không thể chấp nhận rằng vợ mình là một phù thủy, anh ta cảm thấy sợ hãi, bởi vậy đem thân phận của vợ mình nói cho những người trong thôn.(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Những người trong bộ tộc sợ mụ phù thủy sẽ làm gì hại đến mình nên đã quyết định thiêu chết bà, Nữ Vu rất đau lòng và phải mang theo các con của mình, rời khỏi bộ tộc, rời khỏi nơi mà nàng từng coi là hạnh phúc.
Sau khi phù thủy rời đi, cô lang thang một mình trong một thời gian dài, nhưng nhận thấy rằng cô vẫn không thể quên được người đàn ông đó. Cô biết rằng không có khả năng nào giữa mình và người đàn ông này nữa. Ngay thời khắc tuyệt vọng ấy nàng nhặt được một khôi thiên thạch từ trên trời rơi xuống và làm nên Vong Ưu Địch này.
Người ta nói rằng chỉ cần bạn nghe thấy tiếng sáo, bạn sẽ quên được người mình yêu nhất, bởi cô phù thủy này tin rằng mọi nỗi đau của cô đều xuất phát từ tình yêu với người đàn ông đó, chỉ cần cô quên đi tình yêu đó là được. Sẽ không bao giờ có thêm những đau thương và lo lắng. Và cái tên Vong Ưu Địch cũng bắt nguồn từ đó.
(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Tôi nhìn thấy Vong Ưu Địch trong tay Đại trưởng lão, trong lúc cao hứng, tôi còn nhìn thấy những hoa văn được chạm khắc tinh xảo trên thân sáo trong suốt như pha lê, hoa văn này giống như ở trên Tụ Bảo Bồn và Thần Nông Đỉnh vậy. Về sau cả Mê Hồn Ngọc thu từ Ngụy Hâm cũng giống nhau như đúc. Đó cũng là hoa văn mà tôi nhìn thấy trên lưng của người đàn ông trong vụ cháy rừng.
Trong lòng tôi âm thầm cảm thấy nghi hoặc, những lời Hạ Lẫm quả nhiên không sai, trên mỗi Thần khí đều có hoa văn này, nhưng nó đại biểu cho điều gì?
Đang lúc thất thần, đại trưởng lão đột nhiên nâng cây sáo trong tay lên, lúc đầu còn tưởng rằng đại trưởng lão đưa cây sáo cho tôi, tôi chỉ muốn cầm lấy, nhưng không giống như ý nghĩ của tôi, đại trưởng lão đã không đưa cho tôi cây sáo, ngược lại đưa lên môi mình.
Tôi chưa kịp phản ứng thì trưởng lão đã thổi sáo rồi, tiếng sáo du dương lập tức vang lên.
Thời điểm nghe thấy tiếng sáo, tôi chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên choáng váng nhưng vẫn kịp phản ứng nhanh, lập tức bịt chặt lỗ tai, hoảng sợ nói: “Đại trưởng lão, người muốn làm gì vậy?”
Đại trưởng lão dường như không có nghe thấy lời tôi nói, chỉ yên lặng thôi động quỷ khí trên người, trong phút chốc dường như có vô số bàn tay vô hình lạnh lẽo bám lấy cánh tay của tôi, đem tay tôi cách lỗ tai một chút. Lỗ tai của tôi cứ như vậy buộc phải tiếp xúc với không khí phía dưới(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Đại trưởng lão không ngừng thổi Vong Ưu Địch, trong chốc lát, ta chỉ cảm thấy đại não không ngừng bị thứ gì đó khuấy động, nhức đầu không dứt, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt–
Tôi nhìn thấy cảnh Tiết Xán lần đầu tiên, cảnh Tiết Xán từ trên trời rơi xuống cứu tôi hết lần này đến lần khác, cảnh Tiết Xán hôn tôi lần đầu tiên, cảnh Tiết Xán và tôi triền miên không dứt…
Những hình ảnh này lướt qua mắt tôi như những thước phim, nhưng điều khiến tôi thực sự sợ hãi là mỗi khi những hình ảnh đó xuất hiện, chúng như thể chúng bị một thứ gì đó bóp nát, lại biến thành một mảnh hư vô trắng xóa, từng chút một biến mất khỏi tâm trí của tôi..
“Không!” Cuối cùng ta cũng hiểu được đại trưởng lão đang làm gì, hét lên một tiếng thấu tim, dùng hết linh lực trong cơ thể che lỗ tai lại.
Nhưng đại trưởng lão hiển nhiên cũng đã hạ quyết tâm,đem quỷ khí đã tràn ngập đến mức tối cao nhất, trong phút chốc, không khí xung quanh dường như trở nên rắn chắc, đem tay tôi gắt gao giam cầm tại chỗ, không thể động đậy.
“Không …” Tiếng hét của tôi đột nhiên trở nên yếu ớt, và nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt.
Đáng lẽ tôi phải biết tính cách của trưởng lão sắt đá thiết diện vô tư như vậy, làm sao có thể bí mật giúp tôi chiến thắng cuộc thi này? Tôi lẽ ra sớm phải biết tính cách của đại trưởng lão, giữ gìn mọi thứ của Hạ gia hết thảy, làm sao có thể dễ dàng đưa bảo vật của Hạ gia cho tôi.
Thì ra tất cả những chuyện này đều là do ông ấy tính toán, cố ý đồng ý cho tôi Vong Ưu Địch, còn cố ý để cho tôi thắng cuộc thi, đem tôi đưa ta tới đây, nhưng là ông ta căn bản không phải là muốn đưa Vong Ưu Địch giao cho tôi mà muốn tôi nhân cơ hội này thả lỏng cảnh giác, thổi Ưu Địch trước mặt, khiến tôi quên mất Tiết Xán.
(Truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)
Ngay từ đầu, ông ấy không muốn giúp tôi và Tiết Xán, ông ấy chỉ muốn tôi quên Tiết Xán, mối tình sâu nhất trong lòng tôi.
“Cầu xin người……… Đại trưởng lão, ta cầu xin người… Tôi tất cả đều nghe lời người, chỉ cần ngươi đừng để cho ta quên Tiết Xán…”
Tiếng sáo du dương không ngừng bay trong phòng xen lẫn tiếng khóc van xin của tôi
Đầu của tôi càng ngày càng đau, ngữ khí càng ngày càng đứt quãng, cuối cùng chống đỡ không được, cả người ngã xuống đất, tất cả ký ức trong đầu không ngừng bị rút ra
Tôi chỉ cảm thấy kinh hãi.
Tôi thực sự phải quên sao? Quên đi người tôi yêu nhất, quên đi người cha của đứa con trong bụng, quên đi tình cảm khắc cốt ghi tâm này…
Hai năm trước, khi tôi nghĩ mình bị Tiết Xán bỏ rơi, vừa đến Hạ gia đã nhìn thấy bộ dạng đau lòng của tôi, Đại trưởng lão từng nói với tôi rằng ông ấy có cách khiến tôi hoàn toàn quên đi Tiết Xán, tôi thừa nhận mình cũng do dự., bởi vì cảm giác đau đớn đó đến thấu cả tim gan, không biết mình có còn sức mà tiếp tục chịu đựng nữa hay không.
Thế nhưng mỗi khi nghĩ đến việc quên đi tất cả những kí ức về anh, bỏ đi những kỉ niệm đẹp đẽ và chói lọi nhất trong cuộc đời, so với việc Tiết Xán bỏ rơi tôi, điều đó còn đau khổ hơn cả. Cho nên lúc đó tôi đã không do dự mà cự tuyệt đại trưởng lão.
Nhưng điều tôi sơ sót chính là, đại trưởng lão đưa ra đề nghị này, căn bản không phải là giúp tôi, mà chỉ là để cho Hạ gia có một đích nữ sắt đá vô tình, để tôi có thể chuyên tâm vào tu luyện, trở thành người cứu vớt tương lai của Hạ gia.
Từ đầu đến cuối, ông ấy không hề coi tôi là người, mà là công cụ có thể cứu Hạ gia, cho nên bây giờ, mặc dù tôi không còn đau khổ nữa, ông ấy vẫn muốn tôi quên đi thất tình lục dục. Tôi đã quá ngây thơ và ngu ngốc khi nghĩ rằng ông ấy giúp tôi.
Khi tia kí ức cuối cùng trong đầu chậm rãi bị rút ra, khuôn mặt anh tuấn rung động lòng người trong trí nhớ của tôi cũng dần trở nên mơ hồ.
“Không … đừng …” Tôi lẩm bẩm trong nước mắt, “Tôi không thể quên …”
(truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh)