Thật ra tôi không hề ghét Ngụy Lâm, nhưng cô ấy lại thờ phụng hồ yêu, bởi vậy tôi không thể bỏ qua cho cô ấy được.
Tôi và Ngụy Lâm trò chuyện vài câu thì đồ ăn được mang ra.
Khi nhân viên phục vụ bày biện những lát cá sống tinh xảo ở trên bàn, tôi nhanh chóng nhìn Ngụy Lâm và Tiết Phong.
Cũng may hai người bọn họ dường như chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức gắp miếng sashimi cho vào miệng.
Thấy Ngụy Lâm thật sự đã nuốt miếng sashimi, lòng tôi chợt nhẹ nhõm nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tự nhiên hỏi: “Ngụy tiểu thư, trước đây tôi có xem qua hồ sơ của cô. Hình như cô đã từng đến Tây Tạng để quay một đoạn phim phóng sự có đúng không?” Vừa rồi, chẳng biết tôi có nhìn lầm không mà tôi thoáng thấy nét mặt Ngụy Lâm hơi thiếu tự nhiên, nhưng rất nhanh cô ấy liền cười nói: “Đúng thế, quay phim phóng sự đó thật sự rất vất vả.”
“Cô nói cũng đúng!” Tôi cười cười nói tiếp: “Hôm qua, tôi đã xem lại đoạn phim phóng sự đó. Họ đã tìm được di tích một ngôi miếu thần bí ở Tây Tạng thì phải?”.
Lần này, Ngụy Lâm vừa nghe xong sắc mặt đã trở nên cứng đờ. Tôi thầm nghĩ quả nhiên không sai.
Ngày hôm qua, tôi đã tìm xem đoạn phim phóng sự của Ngụy Lâm. Tôi nhớ Hạ Lẫm từng nói sau khi Ngụy Lâm quay bộ phim phóng sự đó xong, đường nhân duyên của cô ta trở nên cực kì tốt. Tôi đoán tại thời điểm đó cô ta đã gặp được hồ yêu.
Quả nhiên, nội dung đoạn phim phóng sự kia nói về chuyện bọn họ tìm được một cái miếu hoang trông rất huyền bí. Người bình thường dĩ nhiên, không biết là miếu gì nhưng tôi biết. Đó chính là một cái miếu thờ phụng hồ yêu.
– Tiết Phong ở bên cạnh đã phát hiện ra vẻ lúng túng của Ngụy Lâm, anh ấy hơi khó chịu nói với tôi: “An Tố, sau khi Ngụy Lâm trở về từ Tây Tạng đã đổ bệnh rất nặng. Có những việc cô ấy không muốn nhắc đến nên em đừng có hỏi nữa.”
– Bệnh nặng ư? Tôi thầm cười lạnh nhưng vẫn không nói gì. Tôi bắt đầu âm thầm đếm thời gian. Sắp đến rồi!
“Aaaa!”
Tôi nhẩm tính thời gian xong cũng vừa đúng lúc Ngụy Lâm bất chợt thét lên trong đau đớn. Ngay sau đó, cô ấy từ trên ghế ngã xuống mặt đất. “Lâm nhi!”.
Tiết Phong kinh hãi định chạy đến đỡ lấy Ngụy Lâm nhưng ngay lúc này, Tiết Phong cũng kêu rên thống khổ, anh ôm ngực loạng choạng lùi về sau.
Cuối cùng vẫn là Tiết Phong phản xạ cực nhanh, anh tức giận nhìn tôi và rống lên: “Khốn kiếp! An Tố, vậy mà cô lại hạ độc hai chúng tôi.” – Không sai! Tôi và Hạ Lẫm đã hạ độc vào trong đồ ăn. Độc của Tiết Phong là dạng độc phổ biến thông thường, những độc trong người Ngụy Lâm lại nguy hiểm hơn. Tôi né tránh ánh mắt ngập tràn oán hận của Tiết Phong, bước đến xem xét tình hình của Ngụy Lâm.
Đến lúc cô phải hiện hình rồi!” Tôi buông một câu lạnh lùng và trực tiếp đánh một chưởng về phía Ngụy Lâm, mặc kệ Tiết Phong ở bên cạnh đang hét lên đầy phẫn nộ.. Lúc bấy giờ, Ngụy Lâm chẳng còn đường né tránh. Khi thấy một chưởng của tôi sắp đánh trúng vào người, cơ thể Ngụy Lâm bỗng bộc phát một luồng yêu khí mãnh liệt và nổ tung. Ngay sau đó, cơ thể cô ấy đang co quắp giãy giụa trên mặt đất, bỗng nhiên duỗi thẳng ra và ngửa mặt rú lên một tiếng.
Tiếng rú của Nguy Lâm vốn chẳng phải âm thanh của con người mà giống âm thanh của một loài động vật nào đó. Cùng lúc ấy, một luồng yêu khí từ trên người Ngụy Lâm vụt bay ra.
Thời cơ đã đến.
Tôi và Hạ Lẫm liếc nhìn nhau, hai chúng tôi ăn ý cùng chạy đến bên cạnh Ngụy Lâm, đồng thời ngưng tụ linh lực đè chặt vào bờ vai của cô ấy.
Tôi đặt một tay lên vai Ngụy Lâm và ngưng tụ linh lực vào một tay còn lại bóp chặt lấy cổ cô ấy.
Thứ tôi đang tấn công không phải thân xác Ngụy Lâm mà là một thứ vô hình trong suốt.
Tay tôi dùng sức bóp chặt một cái khiến Ngụy Lâm bật hét chói tai.
Ngay lập tức, có một bóng đen từ trong Ngụy Lâm nhảy ra ngoài và định chạy trốn. – Nhưng làm sao tôi có thể để nó bỏ chạy một cách dễ dàng như vậy!
Tôi nhanh chóng tiếp tục ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay một lần nữa, linh lực vô hình phóng ra cứ như một cái roi quấn lấy bóng đen kia..
Tay tôi dùng sức một cái liền kéo bóng đen kia quay trở lại. • Tất cả đều chỉ diễn ra trong tích tắc. Chờ đến khi yêu khí biến mất, Tiết Phong mới hoàn hồn mà gọi to: “Lâm nhi!”
Lúc này Ngụy Lâm đã ngất xỉu nằm dưới đất, gương mặt nhợt nhạt. Tiết Phong chạy đến ôm lấy cô ấy. Ban đầu Tiết Phong rất lo lắng nhưng qua một lúc lại tỏ vẻ bối rối.
“Thế nào? Tỉnh táo lại chưa?” Tôi đứng bên cạnh lạnh hạt hỏi.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tiết Phong hoảng hốt giơ tay đỡ lấy trán mình. “Anh bị hồ yêu trên người cô gái này mê hoặc. Bây giờ nên tỉnh táo lại đi.”
– Tiết Phong cúi đầu xuống nhìn Ngụy Lâm trong lòng mình, trên mặt đã mất đi vẻ si mê, thay vào đó là sự kinh ngạc.
Cuối cùng Tiết Phong cũng khôi phục dáng vẻ bình thường, tôi như trút được gánh nặng trong lòng. Nhưng lúc này tôi vẫn chưa dám lơ là, vội vàng quay đầu nhìn cái thứ đang bị linh lực vây lấy.
Đó là một con hồ ly nhỏ.
– Tôi cảm thấy bất ngờ khi hồ yêu nắm giữ Thần khí mà linh lực lại rất yếu ớt.
Tu vi của tiểu hồ ly này rất thấp, nhiều nhất cũng chỉ mới có mấy chục năm. Bởi vì tu vi thấp nên nó vẫn mang thể xác hồ ly, chưa có năng lực biến hóa thành hình dáng con người.
Giờ tôi mới hiểu nguyên nhân khiến con hồ ly này sống phụ thuộc vào Ngụy Lâm, bởi vì nó quá yếu. Với năng lực của nó, để điều khiển Thần khí Ngọc mê hồn đã vô cùng miễn cưỡng, huống hồ chi là sống tự lập. Vì lẽ đó, nó nhất định phải sống kí sinh vào thân thể Ngụy Lâm.
Tôi vốn đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng về quỷ khí và linh lực để quyết chiến với con hồ yêu này, nào ngờ nó lại yếu đến vậy.
Tôi buộc phải thu hồi linh lực, nắm hồ yêu trong tay và hỏi: “Nói đi, tại sao mày lại muốn hãm hại Tiết Phong?” Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu tại sao con hồ yêu này lại làm thế. Nó dùng yêu khí mê hoặc và xâm chiếm thân thể của Tiết Phong, rõ ràng là muốn giết chết Tiết Phong. Nhưng Tiết Phong đã rất yêu thương Nguy Lâm, vậy lí do gì hồ yêu phải đối phó với Tiết Phong?
Nghe câu hỏi của tôi, con tiểu hồ ly đang cuộn mình thành vòng tròn, ánh mắt chợt lóe lên một tia thâm độc.