Có cái gì kì quái đâu, Tiết Phong là kẻ ở trong lòng luôn nghĩ tới nữ nhân. Hắn chắc là đã bị nữ nhân kia làm cho mê muội đến nỗi làm cho quên cả Tiết Xán.
Tôi tức giận hét lên. Nhưng chân mày của Hạ Lẫm lại nhíu lại hơn. Hạ Lẫm hỏi tôi: “An Tố, chị cho rằng Tiết Phong là người như vậy thật sao?”.
Tôi choáng váng và quên mất việc tiếp tục tức giận. Qủa thực vừa rồi khi đọc tin tức, tôi đã bị sự tức giận che mắt. Nhưng sau khi nghe Hạ Lẫm nói lại, tôi quả thực thấy chuyện này có chút kì quái.
Tôi quen biết Tiết Phong đã mấy năm, tôi biết anh ấy tuy bề ngoài là một kẻ phong tử phong lưu nhưng thực chất là một người thích hình tượng ngôn tình nên căn bản sẽ không để ý tới nữ nhân kia. Ngược lại, quan hệ của anh ấy và Tiết Xán có thể nói là vào sinh ra tử. Theo logic mà nói, anh ấy không thể bỏ Tiết Xán và đi tìm một người phụ nữ như vậy.
Càng nghĩ, tôi càng thấy kì quái. Người phụ nữ này thực sự có ma lực gì mà có thể xoay chuyển cả một đám nam nhân xuất sắc như vậy. Hơn nữa, Tiết Phong cũng có thể khuất phục trước cô ta.
Không lâu sau, xe của chúng tôi đã đến cửa đài truyền hình. Tôi và Hạ Lẫm tới đây với tư cách là tiểu thư và thiếu gia Hạ gia.
Vừa đến trường quay, tôi đã nhìn thấy Tiết Phong đang ngồi trên ghế đẩu, trên tay cầm một hộp cơm, xung quanh là một đám nữ nhân xinh đẹp. Hai mắt nhìn thẳng vào máy quay hướng về trên sân khấu, là Ngụy Hân đang biểu diễn.
Nếu như lúc trước nhìn thấy cảnh tượng này, tôi sẽ thực sự bị choáng váng khi thấy Tiết Phong như vậy. Tôi biết Tiết Phong thực sự rất giỏi trong việc tán gái. Nhưng chưa từng thấy Tiết Phong bỏ nhiều công sức như vậy, lại còn lo lắng như một người bảo mẫu đưa đồ ăn.
Tôi và Hạ Lẫm nhanh chóng bước nhanh tới. Tiết Phong lúc này vẫn đang tập trung vào Ngụy Hân ở trên sân khấu, anh ấy không để ý đến chúng tôi đã đi đến bên cạnh.
Mãi khi bị chúng tôi vỗ vai, anh ấy mới kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi và Hạ Lẫm, anh ấy liền sửng sốt một lát sau đó liền hỏi tôi: “An Tố, tại sao em lại ở đây?”.
“Em nên hỏi anh câu này mới đúng” – Tôi lạnh lùng nói.
“Hôm nay em đã gọi cho anh mấy lần để hỏi về những thần khí khác, không ngờ anh lại ở đây”.
Một chút xấu hổ thoáng nhẹ trên gương mặt của Tiết Phong: “Anh đã hỏi thăm những thần khí kia của Tiết gia, nhưng vì chúng nằm trong tay của những vị trưởng lão của Tiết gia nên không tiện lắm”.
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, chúng ta có thể cùng nhau điều tra những thần khí khác” – Tôi nói mà sắc mặt không có chút biểu cảm.
Tiết Phong biểu cảm có chút khó xử, tránh khỏi ánh nhìn của tôi và nói nhỏ: “An Tố, anh hiện tại có chút bận. Khi nào trở về anh sẽ liên lạc với em.”
Bận. Nghe Tiết Phong nói những lời này, cuối cùng tôi không khỏi cười lạnh: “Anh không phải là đang bận theo đuổi nữ nhân sao?”.
Đương nhiên tôi biết Tiết Phong cũng không có nghĩa vụ phải giúp Tiết Xán. Nhưng tôi thật lòng xem anh ấy là bạn của mình nên khi nghe anh ấy bỏ qua Tiết Xán vì một người phụ nữ thì tôi thực sự có chút tức giận.
Tiết Phong nhìn sắc mặt trắng xanh của tôi nói không thành lời. Rốt cuộc anh ta có chút tức giận và nói nhỏ: “An Tố, đừng giảng giải đạo lí với tôi. Tiết Xán là chồng của em, không phải của tôi. Tôi vì sao phải vì anh ta mà làm nhiều như vậy”.
Tôi không ngờ Tiết Phong lại có thể nói ra những lời này, cả người tôi sững sờ. Ngay cả Hạ Lẫm ở bên cạnh cũng không nghe được nữa, lạnh lùng nói: “Tiết Phong, anh rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không?”.
Tiết Phong lập tức như nhận ra mình vừa nói cái gì. Nhưng cũng lúc này, tôi dường như nghe được một giọng nói nũng nịu từ phía sau: “Tiết thiếu gia, anh có chuyện gì sao?”.
Tôi quay đầu lại ngay lập tức và nhận ra được người vừa nói chuyện là người đang ghi hình hôm nay: Ngụy Hân.
Buổi ghi hình đã kết thúc, cô ấy đang đi về phía chúng tôi, xoay vòng eo thon thả và nở nụ cười với đôi môi đỏ mọng. Dù tôi là phụ nữ cũng có thể cảm nhận được cô ấy có mười phần nghi hoặc.
Tiết Phong lập tức đứng lên và dường như không nhìn thấy tôi và Hạ Lẫm. Anh ta đi về phía cô ấy và đưa cho cô ấy một bông hoa màu xanh lam đang cầm trong tay, thì thào nói: “Hôm nay em thật đẹp”.
“Cảm ơn” – Ngụy Hân cầm lấy bông hoa ở trong tay của Tiết Phong và cười nói với một gương mặt quyến rũ. “Anh bớt nói đi, tối hôm nay em còn một buổi ghi hình, sợ rằng không thể ăn cơm cùng với anh”.
“Không thành vấn đề!” – Tiết Phong dường như không hề tức giận, lập tức đưa hộp cơm tinh xảo đặt ở bên ghế bên cạnh.
“Anh đã nhờ người làm món mà em yêu thích nhất, em hãy vào phòng thay đồ ăn một chút đi”.
Nói xong, Tiết Phong trực tiếp đưa hộp cơm cho Ngụy Hân rồi hai người đi về phía bên cửa hông của trường quay. Từ đầu đến cuối, không hề nhìn chúng tôi đang ở bên cạnh.
Lúc này, tôi hoàn toàn chết lặng. Mặc dù tôi biết rằng Tiết Phong đang theo đuổi người phụ nữ tên Ngụy Hân kia. Nhưng lúc này, nhìn phản ứng của Tiết Phong ấy hoàn toàn không phải là việc theo đuổi thông thường mà như đã bị nữ nhân đó mê hoặc.
Trong lòng tôi trở nên bối rối, phải biết rằng đây là Tiết Phong. Hắn chưa từng không gặp qua nữ nhân xinh đẹp nào. Nhưng Ngụy Hân dung mạo không xinh đẹp nhưng cô ấy đã dùng ma lực nào để khiến Tiết Phong trở nên như thế này.
Tôi không khỏi quay sang nhìn Hạ Lẫm ở bên cạnh: “Hạ Lẫm, em có thấy chuyện này rất kì quái hay không?”.
Nhưng tôi không ngờ khi tôi vừa hỏi xong, còn chưa kịp nghe thấy Hạ Lẫm trả lời, tôi quay sang nhìn Hạ Lẫm ở bên cạnh và tôi hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy gương mặt của Hạ Lẫm.
Tôi thấy Hạ Lẫm hoàn toàn sững sờ với đôi mắt nhìn thẳng về hướng bóng lưng của Ngụy Hân, ở trên gương mặt hiện lên vẻ si mê.
“Hạ Lẫm!!!” – Tôi sợ tới mức kêu lên và nắm lấy cánh tay của hắn. Hạ Lẫm giống như từ trong mộng tỉnh lại, vẻ mặt say mê liền biến mất, trở về gương mặt lạnh lùng, quay sang nhìn tôi có chút bối rối và hỏi: “Em bị sao vậy?”.
Tôi nắm chặt lấy cánh tay Hạ Lẫm và nói: “Hạ Lẫm, vừa rồi em thật điên cuồng, em nhìn thẳng vào người phụ nữ tên Ngụy Hân kia. Hạ Lẫm, đừng làm chị sợ, đừng nói với chị là em coi trọng cô ta.”