Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 441




Giọng nói kia có chút quen thuộc, tôi sửng sốt, quay đầu, liền thấy một người không thể nào ngờ tới được.

“Tiền Thuận Nhi?”

Tôi sợ ngây người.

Lúc này, tôi lại gặp người đã xem mệnh cho tôi hai lần trước đó, Tiền Thuận Nhi.

Tôi thấy cậu ấy đang đứng trước cửa phòng thiền của Vong Trần đại sư, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

“Bạn học An Tố, tại sao cậu lại ở đây? Tiền Thuận Nhi hỏi tôi trước.

“Tôi tới xem bói.” Tôi trả lời đơn giản, “Còn cậu sao lại ở đây?”

“Tôi tới để gặp sư phụ của tôi.” Tiền Thuận Nhi coi đó là điều đương nhiên, nói.

Ta trợn tròn mắt, đột nhiên phản ứng lại đây, kêu lên: “Vong Trần đại sư là sư phụ của cậu?”

Tiền Thuận Nhi ngây ngô gật đầu, tùy tiện nói: “Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, là sư phụ đã nhận tôi vào chùa, nuôi nấng tôi lớn lên và nhận tôi làm đồ đệ.”

Ta hiểu rõ gật đầu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.

Ta nhớ rõ Tiết Xán từng nói với tôi, Tiền Thuận Nhi có thiên phú rất tốt, chẳng qua cậu ấy không được huấn luyện bài bản nên mới không có tu vi.

Quả thực, cậu ấy bây giờ, tôi cũng nhìn không thấy có một chút linh lực nào.

Nhưng Tiền Thuận Nhi nói cậu ấy là đồ đệ của Vong Trần đại sư, với trình độ của Vong Trần đại sư, vì sao cậu ấy lại không chịu huấn luyện huyền học một cách bài bản?

Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, nhìn thấy thứ mà Tiền Thuận Nhi đang cầm trêи tay, tôi lại sửng sốt.

Thứ mà Tiền Thuận Nhi đang cầm lúc này chính là cái ống thẻ đã từng dùng để xem bói cho tôi trước đây.

“Đúng rồi.” Tôi đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Lần trước cậu đã nói với tôi, cái ống thẻ này là do tổ tiên nhà cậu truyền lại?”

“Đúng vậy.” Nói đến ống thẻ bảo bối của mình, Tiền Thuận Nhi lộ ra vẻ tự hào, “Sư phụ tôi nói, gia tộc của tôi là một gia tộc chuyên đoán mệnh, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên người trong nhà đều đã chết, ông ấy mới nhận nuôi tôi. Đây chính là bảo bối của gia tộc tôi. Haizzz, chẳng qua sư phụ nói tôi tuy sinh ra trong một gia tộc danh tiếng, nhưng thiên phú không tốt, cho nên chưa từng chân chính dạy tôi bói toán. Tôi vẫn luôn là thằng gà mờ.”

Tôi ngây người.

Vong Trần đại sư quả nhiên không có nghiêm túc dạy huyền thuật cho Tiền Thuận Nhi, nhưng ông ấy thực sự nói rằng đó là bởi vì Tiền Thuận Nhi thiên phú không tốt? Tiết Xán rõ ràng đã nói, Tiền Thuận Nhi có thiên phú rất tốt.

Tôi tuy một bụng nghi hoặc, nhưng dù sao đây cũng là việc của người ta, tôi không thể xen vào quá nhiều. Vì vậy, tôi thuận miệng hỏi: “Cậu là về thăm Vong Trần đại sư sao?”

“Ừ!” Tiền Thuận Nhi thành thật gật đầu, “Hơn nữa, hôm nay vừa đúng là ngày sinh nhật của tôi, ha ha…”

“Thật sao?” Ta vội nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Tiền Thuận Nhi ngượng ngùng sờ đầu.

Tôi còn muốn nói thêm vài lời với Tiền Thuận Nhi, nhưng Tiết Xán đã hết kiên nhẫn nắm lấy tay tôi, thấp giọng nói: “An Tố, ta đói bụng.”

Lòng tôi cảm thấy thật kỳ lạ.

Lão quỷ già 900 năm tuổi này còn biết đói bụng?

Nhưng tôi biết, Tiết Xán đang rất khó chịu vì tôi đã nói chuyện với Tiền Thuận Nhi quá lâu, vì vậy tôi cũng không nói gì nữa.

Tiền Thuận Nhi trời sinh ngây thơ nên không có nhìn ra ánh mắt Tiết Xán nhìn chằm chằm cậu ấy đáng sợ như thế nào, chỉ nói: “Cơm chay trong chùa của chúng tôi rất ngon. Hai người đi nhanh đi, đi chậm là hết đồ ăn đó.”

Tôi chỉ mới vừa nói cảm ơn Tiền Thuận Nhi, Tiết Xán đã vội vàng kéo tôi rời đi.

Sau bữa cơm chay đơn giản, tôi cùng Tiết Xán liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa bước đến cổng lớn của chùa, chúng tôi liền nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ.

Lòng tôi có chút tò mò, liền lôi kéo Tiết Xán đi qua.

Đến gần, tôi thấy một người phụ nữ mặc áo vải thô, trông giống như một thôn nữ, đang quỳ trêи mặt đất, lôi kéo quần áo của một vài nhà sư ở cửa, khóc lóc thảm thiết.

“Cầu xin các vị sư phụ cho tôi vào gặp nó một lần, chỉ một lần thôi … “

Người phụ nữ này khóc rất lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, các vị sư kia cũng rất xấu hổ, đẩy ra cũng không được mà đỡ dậy cũng không xong, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo: “Lâm thí chủ, trụ trì đã dặn, cô không thể gặp cậu ấy, cô vẫn là nên rời khỏi đây đi.”

Lòng tôi không khỏi có chút kỳ quái.

Người phụ nữ này muốn gặp ai vậy? Tại sao lại không cho cô ấy gặp?

“Tôi biết ” Người phụ nữ càng khóc lớn hơn, “Nhưng hôm nay … Hôm nay là sinh nhật nó … Các vị có thể cho tôi gặp nó một lần đi …”

Tôi ngây ngẩn cả người.

Hôm nay là sinh nhật người đó?

Chờ đã, người bà ấy nhắc đến có phải là Tiền Thuận Nhi không?

Có chuyện gì vậy? Tôi ngạc nhiên khi một nhà sư lớn tuổi từ bên chùa trong bước ra.

Lão sư kia hiển nhiên có địa vị cao, mấy vị tiểu sư đệ canh cửa vừa nhìn thấy đều lộ vẻ kính sợ, cúi đầu nói: “Nhị sư thúc, Lâm thí chủ lại tới.”

Lão sư được gọi là Nhị sư thúc kia cúi đầu, nhìn thấy người phụ nữ đang khóc trêи mặt đất, trêи mặt ông ta đột nhiên lộ ra vẻ khinh thường và chán ghét.

Lại là cô? Ông ta khó chịu nói, Thật không biết xấu hổ, cả ngày chỉ tới làm ô uế chốn Phật giáo thanh tịnh của chúng tôi! Tôi ở một bên nghe thấy, khẽ nhíu mày.

Vị tu sĩ này, nói chuyện cũng quá khó nghe đi, dù sao cũng là một người xuất gia.

Người phụ nữ kia run lên, rõ ràng rất sợ lão sư kia, bắt đầu quỳ xuống không ngừng dập đầu, thấp giọng cầu xin: “Nhị trưởng lão, cầu xin ngài cho tôi đứng từ xa nhìn nó một chút thôi cũng được … Tôi sẽ không để nó biết Lúc nó lớn lên … Tôi chưa từng có cơ hội gặp nó … Tôi thực sự … “

Vừa nói, người phụ nữ vừa kéo góc áo bào của Nhị sư thúc.

Thấy bàn tay thô ráp dơ bẩn của bà ấy chạm vào góc áo của mình, sự chán ghét trêи khuôn mặt của Nhị sư thúc bộc phát ngay lập tức.

Ông ta đột ngột giơ chân lên, đá mạnh vào ngực người phụ nữ kia.

“Đồ đàn bà bẩn thỉu mà cũng dám động vào ta!” Ông ta quát, “Ta nói cho cô biết, cô cả đời cũng không thể gặp được nó! Nhanh cút xuống núi đi!”

Dứt lời, ông ta cũng lười liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, phất tay áo rời đi.

Nhị sư thúc kia quả nhiên là người học võ, một cú này tuy rằng không thể nói là dùng hết sức đá, nhưng đá vào ngực người phụ nữ cũng vô cùng nặng tay.

Tôi nhìn thấy người phụ nữ trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, ho ra máu.

Lúc này, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Bà không sao chứ? Tôi mặc kệ Tiết Xán đang trừng mắt nhìn tôi, chạy đến đỡ người phụ nữ trêи mặt đất.

Người phụ nữ ấy như bị mất hồn, bà ấy hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Nhị sư thúc rời đi, nước mắt rơi xuống.

Cả đời này đều không thể nhìn thấy nó cả đời sao Bà ấy lẩm bẩm tự nói một mình, đáy mắt mờ mịt của bà ấy đột nhiên hiện lên sự oán hận mãnh liệt!

Giây tiếp theo, giọng bà ấy đột nhiên cất lên, lạnh giọng thét to: “Các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy! Tôi rốt cuộc đã làm gì sai! Họ dựa vào cái gì lại đối xử với tôi như thế!”

Tôi bị giật mình bởi tiếng rống giận bất ngờ của bà ấy, vội nói: “Bà vẫn ổn chứ?”

Người phụ nữ lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của tôi, ngơ ngác nhìn tôi, nhưng không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ hất tay tôi ra, lảo đảo đứng dậy.

Tôi muốn đỡ bà ấy, nhưng bà ấy từ chối, chỉ bước từng bước một, ôm ngực, đi ra ngoài.

Tôi nhìn theo bóng lưng bà ấy, không khỏi có chút chạnh lòng.

Rốt cuộc bà ấy là ai? Tại sao các sư trong chùa không cho bà ấy vào? Người bà ấy muốn tìm có thật sự là Tiền Thuận Nhi không?