“Đương nhiên phải biết.” Tiết Xán lạnh lùng nói, “Không cần biết kết quả thế nào, biết vẫn tốt hơn là không biết gì.”
Vong Trần đại sư thở dài và lắc đầu.
“Chính là tôi đã nói.” Ông ấy nhẹ giọng nói, “Cho dù có biết trước tương lai, hai người cũng không có cách nào để thay đổi bất cứ cái gì, chỉ khiến bản thân phiền não thôi.”
Tiết Xán đột nhiên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, “Lão lừa trọc đầu, nói, ông rốt cuộc đã thấy cái gì?”
Lòng tôi run lên.
Đối phương tốt xấu gì cũng là một tu sĩ đức cao vọng trọng, thế mà Tiết Xán lại gọi ông ấy là lão lừa trọc đầu?
May mắn thay, Vong Trần đại sư cũng không có truy cứu, ông chỉ thở dài, rốt cuộc cũng khẽ nói: “Tôi tính ra rồi. Nếu hai người vẫn quyết định ở bên nhau, một trong hai người chắc chắn sẽ bị người kia khiến cho hồn phi phách tán.”
Đầu tôi oanh một tiếng!
Ban đầu, tôi cứ tưởng Vong Trần đại sư đã tính ra kết quả liên quan đến Ninh Trác mới kiến nghị chúng tôi không nên nghe.
Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng kết quả mà ông ấy tính ra lại còn tệ hơn.
Một trong hai người sẽ bị người còn lại làm hồn phi phách tán?
Là tôi sẽ hại Tiết Xán hay Tiết Xán sẽ hại tôi?
Dù kết quả nào cũng đều khủng khϊế͙p͙.
Tôi còn chưa kịp từ trong nỗi kinh hoàng tột độ phản ứng lại, tôi đột nhiên cảm nhận được linh lực của Tiết Xán tăng vọt.
Hự!
Tiết Xán trực tiếp bóp cổ Vong Trần đại sư, nhấc cả người ông ấy khỏi nệm.
“Tiết Xán!” Tôi không khỏi sợ hãi hét lên, cố gắng ngăn cản anh.
Nhưng Tiết Xán vẫn gắt gao bóp cổ Vong Trần đại sư, biểu cảm trêи mặt anh lúc này, ai nhìn vào cũng phải sợ hãi.
“Lão lừa trọc đầu.” Đôi mắt đen của Tiết Xán bùng cháy lửa giận, từ kẽ răng phun ra mấy chữ, “Nói, tại sao ông cố ý gạt chúng tôi!”
Tôi ngơ ngẩn.
Hự!
Nhưng Tiết Xán không muốn chấp nhận kết quả của quẻ bói này, chỉ nghĩ rằng Vong Trần đại sư đang nói dối chúng tôi?
So với sự hoảng loạn của tôi, Vong Trần đại sư lúc này đang bị bóp cổ vẫn rất bình tĩnh.
“Tôi không gạt các người. Vong Trần đại sư nhẹ nhàng nói, Tôi chỉ nói với hai người những gì tôi đã bói ra.”
Lời này vừa nói ra, Tiết Xán lập tức bóp cổ Vong Trần đại sư càng chặt hơn.
Tức khắc, Vong Trần đại sư cũng lộ ra vẻ mặt đau đớn.
“Tiết Xán!” Tôi nhanh chóng muốn ngăn cản anh.
Nhưng Tiết Xán phớt lờ tôi, chỉ nhìn chằm chằm Vong Trần đại sư, cười lạnh nói: “Ai biết được? Tôi thực muốn nghe một chút về bức chân dung của người phụ nữ nhà họ Ninh trong phòng ông?”
Câu nói của Tiết Xán khiến tôi hoàn toàn chết lặng, đột nhiên quên mất phải ngăn cản anh.
Bức chân dung của người phụ nữ nhà họ Ninh?
Tôi lập tức phản ứng lại, nhanh chóng nhìn về phía bức chân dung phía sau Vong Trần đại sư.
Người phụ nữ trong bức tranh này thực sự là người nhà họ Ninh?
Tôi nhìn chằm chằm bức chân dung, trong lòng không khỏi khϊế͙p͙ sợ, cũng trong lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ trong bức tranh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vẻ mặt vẫn đầy oán hận nhưng khóe miệng lại nhếch lên, tựa như nụ cười đầy nguyền rủa.
“A!”
Tôi sợ hãi hét lên, nhanh chóng lùi về sau, Tiết Xán lập tức tiến tới đỡ lấy tôi.
“Tiết Xán!” Tôi hoảng sợ nói: “Cái này, bức chân dung này đã chuyển động đấy!”
Sắc mặt Tiết Xán cũng hơi đổi, nhanh chóng nhìn về phía bức tranh.
Đột nhiên đáy mắt anh vụt qua một tia kinh ngạc, thốt lên: “Bức chân dung này chẳng lẽ là……”
Ngược lại, Vong Trần đại sư vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đại nhân Tiết Xán, ngài đoạn không sai, bên trong bức chân dung này phong ấn hồn phách của Ninh Thanh Mi. “
Ninh Thanh Mi?
Đó là tên của người phụ nữ nhà họ Ninh trong bức tranh ư?
Từ từ!
Vòng Trần đại sư nói cái gì? Hồn phách của người phụ nữ nhà họ Ninh troong bức chân dung này có thực sự bị phong ấn?
Vong Trần đại sư ngước mắt lên nhìn Tiết Xán, nói tiếp: “Đại nhân Tiết Xán, bây giờ ngài hẳn là đang nghĩ rằng tôi có quan hệ với nhà họ Ninh.”
Tiết Xán nhìn Vong Trần đại sư, sau một lúc, anh cuối cùng cũng buông tay.
“Khụ khụ …” Vong Trần đại sư ho khan rồi lại ngồi xuống, nhìn ông ấy như một cụ ông.
Cảm thấy tội lỗi, tôi nhanh chóng rót cho Vong Trần đại sư một tách trà từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
“Bức tranh này rốt cuộc là như thế nào?” Tiết Xán cũng ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.
Vong Trần đại sư nhấp một ngụm trà mới chậm rãi nói: “Hai vị hẳn là biết tên ngôi chùa này là gì?”
“Chùa trấn tà.” Tiết Xán rõ ràng là quá lười để trả lời cái loại câu hỏi thiểu năng này. Vì vậy, tôi nhanh chóng trả lời.
“Đúng vậy.” Vong Trần đại sư gật đầu, “Gọi là trấn tà vì thứ mà chúng tôi muốn trấn áp chính là hồn phách của Ninh Thanh Mi.”
Tôi trợn tròn mắt.
Tôi chợt nhớ tới, trước khi lên núi vào ngôi chùa này, tôi đã được nghe kể về truyền thuyết và sự tích của ngôi chùa này.
“Cho nên, lúc trước thành lập ngôi chùa này, lệ quỷ mọi người muốn phong ấn là Ninh Thanh Mi?” Tôi buột miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Vong Trần đại sư gật đầu, “Vào thời nhà Tống, nhà họ Ninh bị diệt vong, Ninh Thanh Mi cũng chết một cách bi thảm. Nhưng sau khi chết, oán khí không tan, mang theo toàn bộ thù hận của nhà họ Ninh hóa thành lệ quỷ, vẫn luôn quấy phá khắp nơi. Vào thời nhà Minh, Sư Tổ của chúng tôi đã dùng hết linh lực của đời mình trấn áp trong bức tranh này, sợ cô ta trốn thoát nên đã xây ngôi chùa này.”
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Ninh Thanh Mi lợi hại đến vậy sao, lại cần áp chế mạnh mẽ như vậy?
Tôi biết, sức mạnh của quỷ hồn từ oán khí mà ra, so với tu vi Huyền học đều giống nhau. Có thể trở thành một lệ quỷ lợi hại như vậy, ngoại trừ oán khí mạnh mẽ ra, tu vi của Ninh Thanh Mi lúc còn sống chắc cũng không hề thấp.
Tôi nhịn không được hỏi Tiết Xán: “Thân phận của Ninh Thanh Mi ở nhà họ Ninh là gì mà lợi hại như vậy?”
“Bà ta là dì của Ninh Trác.” Tiết Xán trả lời, “Tu vi của bà ta cực kỳ cao, thậm chí còn vượt qua cả người đứng đầu nhà họ Ninh trước đây là cha của Ninh Trác. Trong toàn bộ lịch sử của gia tộc họ Ninh, người duy nhất vượt qua bà ta có lẽ là Ninh Trác.”
Bà ta qủa nhiên là một người phụ nữ lợi hại. Lòng tôi tràn ngập nỗi sợ hãi mà nhìn bức tranh kia.
Lúc này, bức tranh đã trở lại bình thường, nhưng không biết có phải do tâm lý của tôi không, tôi luôn cảm thấy bức tranh này dù vẫn đang nhắm mắt nhưng bà ta dường như vẫn đang nhìn tôi khiến tôi bất giác rùng mình.
“Vậy nên.” Vong Trần đại sư nhẹ giọng nói, “Tôi cùng Ninh gia không có quan hệ gì cả, dĩ nhiên cũng sẽ không lừa gạt hai người. Duyên mệnh của thí chủ An Tố thực sự không thể thay đổi được và quẻ bói này cũng vậy.”
Thấy sự tức giận trong đôi mắt đen của Tiết Xán lại bùng phát, tôi nhanh chóng giữ chặt lấy anh rồi kính cẩn nói với Vong Trần đại sư:
“Đại sư, Tiết Xán và tôi, thật sự không thể có tương lai sao?”
Có lẽ là do giọng điệu của tôi quá chân thành, trêи mặt Vong Trần đại sư cũng có dấu hiệu lay động.
“Duyên trời đã định, nhưng thành bại là do con người.” Ông ấy ngẩng đầu nhìn chúng tôi, “Lão nạp cả đời này đều say mê với đoán mệnh và bói toán. Nhưng trêи thế gian này, không có gì là tuyệt đối chắc chắn cả, hai người cũng không cần phải quá lo lắng về nó.”
Tôi không biết những lời này của Vong Trần đại sư là sự thật hay chỉ là đang an ủi chúng tôi thôi, nhưng tôi vẫn nói: “Cảm ơn đại sư.”
Ở bên kia, Tiết Xán đã trực tiếp xoay người rời đi, tôi cũng vội vàng chào tạm biệt Vong Trần đại sư và đi ra ngoài.
Tiết Xán và tôi vừa đi ra ngoài, nhìn sắc mặt xanh mét của Tiết Xán, tôi đang lưỡng lự không biết nên nói gì với anh. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ đằng sau.
“Bạn học An Tố?”