Nó giống như một đứa bé.
Nhưng hình như nói nó là một em bé lại là cánh gọi quá dễ thương.
Bởi tuy có thân hình giống em bé nhưng nó lại có hai đầu một trước một sau trông rất quỷ dị.
Nhưng nếu chỉ là hai cái đầu với mức độ dị dạng như thế này thì đã hẳn chẳng là gì.
Điều đáng sợ là tuy thân hình của thứ này rất nhỏ nhưng khuôn mặt trên hai đầu cơ bản là khuôn mặt của một bà lão và một ông già, thậm chí tóc đã bạc, nhìn thấy liền buồn nôn.
Con quái vật bị Tiết Xán tóm lấy, hai đầu đột nhiên kêu thảm thiết.
“Buông ta ra! Đồ khốn nạn, buông ta ra!”
“Không biết tốt xấu! Ngươi còn dám động vào bà bà của ta!”
Một người là giọng nam khàn khàn, người kia là giọng nữ già nua, trong hành lang mờ mịt này khiến người ta không khỏi rợn người.
Tiết Xán hiển nhiên cũng bị tiếng gầm của bọn họ làm phiền, chỉ nắm lấy cổ của quái vật kia rồi đùng lực.
Lập tức, hai cái đầu vẹo lệch xuống.
Không ngờ Tiết Xán ra tay nhanh như vậy, sợ tới mức che miệng lại, vội vàng hỏi: “Tiết Xán, anh không định điều tra xem tại sao bọn họ lại đặt cái thang này?”
Tôi có thể thấy quái vật mà Tiết Xán bắt được là một loại quỷ, quỷ không cần dương Khí, nên tôi không hiểu sao chúng lại dựng lên cái thang này để hấp thụ dương Khí của con người.
“Đừng hỏi họ.” Tiết Xán tỏ vẻ thờ ơ. “Ở đây còn có một người có thể trả lời câu hỏi này tốt hơn họ.”
Tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh ở lưng.
Còn có người khác trong hành lang này?
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng đen yểu điệu ở cuối hành lang.
“Tiết Xán, quả nhiên chút bản lĩnh này không trốn được mắt của ngươi.”
Một giọng nói dễ nghe vang lên, lúc này qua ánh trăng trên hành lang tôi nhìn thấy người bước vào.
Lòng tôi trầm xuống.
Là Ninh Uyển Uyển.
So với sự sửng sốt của mình, Tiết Xán hiển nhiên đã biết về sự tồn tại của Ninh Uyển Uyển từ rất lâu rồi, không thèm nhìn lên, chỉ thờ ơ nói: “Cầu thang này và con quái vật trong tường này, và cuốn sổ lần trước, đều là người của Ninh gia các ngươi bày ra. ”
“Không sai.” Ninh Uyển Uyển dường như không giấu giếm.
“Vì cái gì?” Tiết Xán khẽ nhíu mày.
Tôi cũng rất nghi hoặc.
Người Ninh gia đều đã trở thành ma, thứ bọn họ cần là âm khí, quỷ khí, tại sao lại cần dương Khí?
Tôi nhìn Ninh Uyển Uyển, muốn biết cô ta trả lời như thế nào, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ta chỉ nói khẽ: “Tôi cũng không biết.”
Hai mắt tôi đều muốn trừng ra ngoài.
Ninh Uyển Uyển lại nói là không biết?
Phải biết cô ta cũng là đích nữ của Ninh gia và là em gái của Ninh Trác, cô ta nói không biết, cô không nghĩ lời nói dối này quá vớ vẩn sao?
Tưởng Tiết Xán sẽ tiếp tục chất vấn Ninh Uyển Uyển,không nghĩ rằng anh ta chỉ chán ghét vứt bỏ con quái vật trong tay, vừa nói nhỏ: “Thật sao.”
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Cứ như vây?
Tiết Xán thậm chí không truy vấn Ninh Uyển Uyển?
Tự dưng tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Tiết Xán rõ ràng đã nói giữ lại Ninh Uyển Uyển là để tìm ra bí mật của Ninh gia từ cô, nhưng lúc này trước mắt còn có một bí mật cần phải hỏi, tại sao còn không hỏi?
Là vì anh cảm thấy truy hỏi cũng không nhận được câu trả lời chân thật, hay căn bản là vì anh không bao giờ mong muốn biết được điều gì từ Ninh Uyển Uyển?
Nếu là vế sau này, vậy tại sao anh lại giữ lại Ninh Uyển Uyển?
Khi tôi đang cảm thấy khó chịu, tôi chợt nhớ đến một âm thanh lạch cạch bên tai.
Tôi sửng sốt, vội quay đầu lại, chỉ thấy âm thanh đang phát ra từ bức tường cạnh hành lang.
Nghe theo thanh âm này, vách tường màu xám lại hiện ra rất nhiều chữ.
Từng dòng chữ, dày đặc trên tường.
“Đây là …” Tôi sững sờ.
“Đây là nguyện vọng của người đến bậc thang này.” Ninh Uyển Uyển nhẹ giọng giải thích, “Quái vật hai đầu trong bức tường này vẫn luôn ghi lại những điều ước này. Khi chúng chết đi, những điều ước thầm kín này sẽ được tiết lộ.”
Tôi nhìn vào dòng ký tự gần tôi nhất, quả nhiên trông thấy dòng chữ, tôi ước mình có thể trở nên xinh đẹp hơn, tôi hi vọng tôi có thể bình yên lên chức.
Bây giờ con quái vật trên cái thang này đã bị Tiết Xán giết chết rồi, La Hàm cũng không gặp nguy hiểm gì, tôi cũng không quan tâm đến việc trên cái thang này đã có nguyện vọng gì.
Nghĩ đến đây, tôi vội bước xuống cầu thang.
Nhưng tôi không để ý rằng bậc thang thứ mười chín nơi tôi đang đứng, với những dòng chữ trên tường, đột nhiên biến mất.
Đột nhiên bước chân của tôi trở nên mất thăng bằng, tôi ngã thẳng xuống cầu thang, chiếc ba lô tôi đang mang theo cũng trực tiếp bay ra ngoài, đồ đạc trong túi vương vãi khắp mặt đất.
“A!”
Thấy tôi sắp lăn xuống cầu thang, Tiết Xán chạy nhanh tới, đỡ lấy tôi.
Nhưng tôi vẫn bị bong gân chân, đau đến chảy nước mắt.
Nhưng Tiết Xán không chữa cho tôi ngay lập tức, bởi vì anh ấy nhìn thấy thứ ném ra từ cặp sách của tôi trước mặt, đột nhiên anh ấy giật mình.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, và ngay lập tức choáng váng.
Tôi thấy sách giáo khoa và mỹ phẩm rơi ra khỏi túi nằm rải rác trên mặt đất, nhưng trong số những thứ bình thường này, có một thứ không nên có ở đây.
Một cuốn sổ da mềm màu đen.
Tôi sững sờ mất mấy giây mới nhận ra cuốn sổ này chính là cuốn sổ mà Lưu Thiến, Chu Thông dùng để điều khiển các vụ giết người.
Cuốn sổ này được Tiết Xán mang từ ký túc xá của Lưu Thiến về nhà, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên biến mất.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tiết Xán hiển nhiên cũng khó hiểu, bước tới, mở quyển sổ ra đọc.
Tôi thấy anh ấy lật lại, đây là trang mới nhất, lẽ ra là của Lưu Thiến viết, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy sắc mặt Tiết Xán thay đổi.
Tôi đang tự hỏi, Lưu Thiến ghi chép, điều gì có thể khiến sắc mặt anh ấy thay đổi, đột nhiên tôi nghe thấy Ninh Uyển Uyển ở bên cạnh phát ra tiếng cảm thán.
“An, An Tố! Vừa rồi ngươi ở trên lầu, ngươi ước cái gì!”
Tôi nhìn Ninh Uyển Uyển một cách khó hiểu, lại thấy cô ấy đang đứng dưới chân cầu thang, sắc mặt tái nhợt nhìn tôi và than thở.
Việc sắp xếp các điều ước trên bức tường này theo thứ tự thời gian, càng gần cầu thang nhà cao càng cũ nên những câu tôi nhìn thấy ở đầu cầu thang là những điều ước sớm nhất.
Lúc này, thứ mà Ninh Uyển Uyển nhìn thấy chính là tận cùng, là tâm nguyện mới nhất.
Tôi nhìn vào bức tường bên cạnh cô ấy, và điều tôi nhìn thấy đầu tiên là “Để cho Phương Tình, tên tiện nhân đã giết con gái tôi chết”, đó rõ ràng là mong muốn của mẹ Lưu.
Điều tiếp theo, đó là, điều ước cuối cùng, là của tôi.
Tôi không nghi ngờ gì khi nhìn vào dòng điều ước cuối cùng, nhưng khi nhìn thấy nó, sắc mặt tôi đã thay đổi.
Làm sao lại như vậy?
Làm thế nào mà một câu như vậy có thể được viết trên tường?
Nguyện vọng của tôi, căn bản không phải cái này!