Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 338




Mười phút sau, tôi bị buộc vào phòng thay đồ.

Thực tế, tôi đã quyết liệt từ chối việc quay MV.

Đừng nói đến hình tượng của tôi trong lòng công chúng là một người phụ nữ đã có gia đình, quan trọng hơn là khi Tiết Xán tỉnh dậy, nếu thấy tôi quay MV cho Tạ Phong Tiêu sẽ giết chết tôi từng giây từng phút.

Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép tôi từ chối.

Tất cả nhân viên cầu xin tôi tham gia, Nam Ca chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tôi.

Tôi không thể chịu nổi sự cứng đầu của bọn họ, nhưng trong lúc bàng hoàng, tôi vừa xuôi lòng thì ngay lập tức bọn họ kéo tôi vào phòng thay đồ.

Khi tôi vào phòng thay đồ và nhìn thấy một bộ quần áo cổ trang trước mặt tôi, tôi hoàn toàn bị sốc.

MV lần này của Tạ Phong Tiêu hóa ra là cổ trang?

Và thật trùng hợp, có vẻ như lai lịch là thời Tống?

“An Tố, nhanh lên, nếu không ánh sáng sẽ xấu khi mặt trời lặn.”

Nhân viên bên cạnh giục tôi thu dọn quần áo, tôi thật sự không còn cách nào, đành để cô ấy giúp, thay bộ đồ Tống phức tạp này.

Thật kỳ lạ khi nói rằng trang phục cho buổi chụp này ban đầu được chuẩn bị cho một người mẫu khác. Tôi cũng biết người mẫu đó. Tôi nhớ rằng cô ấy cao 170 cm, cao hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi hiểu sao chiếc váy này lại rất vừa vặn với tôi. Đó là một sự phù hợp đặc biệt.

Thay quần áo xong đi ra, Tạ Phong Tiêu ngồi trang điểm phòng bên cạnh, tôi bị đẩy vào gương trang điểm ngồi xuống.

Vị trí tôi đang làm bây giờ là vị trí tôi vừa cắt tóc, vừa ngồi xuống tôi chợt nhận ra có gì đó không ổn.

“Tóc em vừa cắt đâu rồi?” Tôi cau mày.

Chuyên viên trang điểm cũng sững người trong giây lát, nhưng nhanh chóng thản nhiên nói: “Chắc là dọn sạch sẽ rồi.”

Tôi cau mày, có phần không vừa ý.

Bên trong phòng trang điểm, bây giờ là một mớ hỗn độn, với mỹ phẩm và quần áo vương vãi khắp nơi.

Nhưng chỉ có dưới chỗ ngồi của tôi, nơi đặc biệt sạch sẽ, rõ ràng là vừa mới được lau chùi cẩn thận, không còn tí tóc vương vãi nào cả.

Tôi không suy nghĩ nhiều, tôi chỉ để người trang điểm vẽ cho mình một lớp trang điểm rất cổ điển và bắt đầu đội tóc giả.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi nhìn mình trong gương và không thể không mất đi lý trí.

Mặc dù tôi đã mặc trang phục cổ trang khi xuyên không về thời nhà Tống trước đây, nhưng lúc đó tôi đang ở trong cơ thể của Dung Vô Song.

Lần này, có vẻ là lần đầu tiên tôi mặc trang phục Trung Quốc cổ và vẫn búi tóc theo kiểu cổ trang.

Không biết là do màu da và khí chất đặc biệt của An Tố này hay do chuyên gia trang điểm có tài biến tôi dưới bàn tay ma thuật mà lúc này, tôi trong gương thật xinh đẹp.

Tôi hơi sững người, nhưng cuối cùng thì chính nhân viên đó đã nhanh chóng lôi tôi ra để chuẩn bị quay.

Địa điểm quay MV lần này là trong gian hàng giữa hồ nhân tạo của trường.

Đây cũng là một điểm mà tôi đặc biệt không thể hiểu được.

MV của Tạ Phong Tiêu luôn sang, xịn, mịn. Vì là cổ trang nên cho dù không đến Tử Cấm Thành hay đại loại thế nào, thì cũng nên đến Hoành Điếm. Tại sao lại đến trường của chúng tôi quay?

Tôi phân vân, nhưng vẫn đi theo nhân viên đến gian hàng.

Các bạn nữ trong trường đã phát hiện ra Tạ Phong Tiêu sẽ quay MV ở đây, họ đều ở quanh hồ, nhìn thấy tôi thì họ thốt lên.

Một số sinh viên rõ ràng đã nhận ra danh tính của tôi và liên tục chỉ vào tôi.

“Đây không phải là An Tố sao? Trời ơi, cô ấy mặc thế này để đóng MV cho Tạ Phong Tiêu sao?”

“Tôi đã thấy vụ xô xát trước đây, có đúng không?”

“Đừng nói nhảm nữa, không phải An Tố đã gả cho chủ tịch đẹp trai Tập Đoàn Tiết thị rồi sao?”

Tôi cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện của mình, và đi theo nhân viên đến gian hàng bên hồ.

Vừa đến gian hàng, tôi đã thấy Tạ Phong Tiêu cũng đã thay quần áo, đội tóc giả rồi đứng đợi ở đó.

Nghe thấy chúng tôi đến, anh ta quay lại.

Tôi đã choáng váng.

Nhắc mới nhớ, Tạ Phong Tiêu tuy ra mắt đã lâu nhưng chưa từng đóng phim truyền hình, MV cũng là hiện đại nên đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy trong trang phục cổ trang.

Không giống như những bộ trang phục hiện đại trong thời bình, Tạ Phong Tiêu trong trang phục cổ trang bớt lạnh lùng, kiêu sa và nữ tính hơn, mà lịch lãm và điển trai hơn.

Một chiếc áo choàng trắng hình lưỡi liềm tôn lên dáng người mảnh mai của anh, và mái tóc dài như mực khiến anh trở nên dịu dàng và thướt tha hơn.

“Tiểu Tố?” Anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, anh ta chợt nở nụ cười, trong nụ cười của anh ta có cái gì đó khiến tôi không hiểu, “Quả nhiên, cô hợp với Y phục đời Tống hơn.”

Tôi không hiểu Tạ Phong Tiêu làm sao có thể đưa ra kết luận “Chắc chắn như vậy?”, nhưng dù sao cũng được khen ngợi, tôi ngượng ngùng cười cười: “Trang phục này thực sự hợp với anh.”

Những gì tôi đã nói là sự thật.

Tạ Phong Tiêu thực sự phù hợp với trang phục cổ trang, không phải về ngoại hình hay thân hình mà là về khí chất của anh ấy.

Nhiều nam diễn viên trong phim truyền hình mặc dù đẹp trai trong trang phục cổ trang, nhưng rốt cuộc họ lại thiếu đi một số khí chất, đó là loại khí chất có thể tu luyện của các đại thiếu gia thời cổ đại.

Không ngờ Tạ Phong Tiêu lại có loại khí chất này, khiến anh cảm thấy như một nam thần vậy.

Trước khi tôi chưa kịp kinh ngạc trước bộ trang phục của Tạ Phong Tiêu, thì đạo diễn của MV đã đến và để chúng tôi bắt đầu quay.

Thực ra, việc quay phim này rất đơn giản, vì là MV nên không có lời thoại nào cả, tôi chỉ cần ngồi trong gian hàng và ngẩn ngơ.

Chỉ là cái nắng chói chang buổi trưa rất độc, tôi mặc bộ cổ trang dày cộp thế này mà chỉ sau một tiếng quay phim, tôi đã đổ mồ hôi và người hơi ngất đi.

Tạ Phong Tiêu tinh tường nhận ra sắc mặt tái nhợt của tôi, liền bảo đọc diễn nghỉ ngơi nửa giờ.

Bởi vì tiến độ quay khá tốt, đạo diễn không thúc giục chúng tôi, vì vậy chúng tôi nghỉ ngơi trong bóng râm của gian hàng.

Tôi ngồi xuống trong gian nhà, vốn dĩ tôi chỉ muốn dựa vào cột một lúc, nhưng hình như người tôi đang thực sự bị say nắng, với cái tựa này, tôi thực sự ngủ thiếp đi.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi có một giấc mơ rất lạ.

Tôi thực sự mơ thấy Ninh Trác.

Ninh Trác trong mộng vẫn mặc áo choàng trắng, nam tử như ngọc, nhưng kỳ quái là trên tay lại cầm một mớ tóc.

Trong mộng, hắn nhéo nhéo chùm tóc, trầm mặc nhìn tôi hồi lâu, mới nói nhỏ: “An Tố, ngươi là của ta.”

Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Trác nói chuyện này với tôi, nhưng lần này tôi nghe được trong mơ, nhưng không hiểu sao chỉ thấy lạnh sống lưng.

Vừa dứt lời, tôi thấy Ninh Trác đột nhiên túm tóc anh ta.

Ngay sau đó, tay còn lại lướt qua tóc tôi.

Hồn ma ngưng tụ trên đầu ngón tay, lập tức tự mình cắt tóc.

Trên tay hắn ngoài chùm tóc ban đầu, liền thêm một chùm tóc của chính mình.

Ngay sau đó, anh ta không biết từ đâu rút ra một dải ruy băng đỏ, và cẩn thận buộc hai lọn tóc lại với nhau.