Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 240




Tôi sững sờ luôn.

Tiết Xán lại không thèm để ý đến việc Hạ Lâm công tôi?

Tôi thấy Tiết Xán đi sâu vào trong con đường tối om, hắn ngồi xổm xuống, dường như đang kiểm tra thứ gì.

Nhưng tôi không thể thấy rõ, rốt cuộc hân đang kiếm tra cái gì.

Tiết Xán đang làm gì vậy?” Tôi không thể không nhìn về phía Tiết Phong và Thừa Ảnh đại sư ở bên cạnh và hỏi.

Bỗng nhiên, Tiết Phong và Thừa Ảnh đại sư vốn đang mang vẻ mặt vui mừng khi gặp tôi liền tỏ ra kỳ quái.

“Chuyện này…” Vé mặt Tiết Phong muốn nói lại thôi, “Vừa nãy chúng tôi gặp được một người trong con đường đá này.

Gặp một người?

Tôi sửng sốt.

Đây là con đường bằng đá dưới đây hồ, không phải là cái chợ mà dạo qua dạo lại có thể gặp người quen.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt này của Tiết Phong, hình như chủng tôi có quen biết người đó? Chẳng lẽ là chủ nhân của mấy món đồ lặn và bình dưỡng khí trong bụi hoa trước cửa?

Tôi hỏi: “Là ai thế?”

Biểu cảm của Tiết Phong cùng phức tạp hơn, anh ta nhăn nhó một lúc mới thốt lên ba chữ,

“Ninh Hoan Hoan.”

Đùng một tiếng, đầu óc tôi trống rỗng.

Ninh Hoan Hoan.

Cô ta cũng tới khu nhà cũ của họ Hạ?

“Hạ Lẫm, thả tôi xuống.” Tôi nói gần như một cải máy, ở trên người Hạ Lẫm giãy giua đòi xuống.

Nhưng chân của cô…”

Hạ Lẫm muốn nói gì đó, nhưng dường như tôi không nghe không thấy gì cả, bất chấp chỗ đau đớn trên mắt cá chân, chỉ dựa vào tường, nghiêng ngả lảo đảo bước về phía trước.

Khi bước tới gần, tôi cuối cùng cũng thấy Tiết Xán đang ngồi chồm hôm trên mặt đất và trước mặt hắn có một cô gái đang năm.

Tuy cô gái đó đang mê man, nhưng vẻ xinh đẹp lóa mắt của cô ta vẫn không thể bị che lấp. Đúng là Ninh Hoan Hoan.

Điều càng khiến cho tôi khiếp sợ, là Ninh Hoan Hoan lúc này không còn là một bóng ma hư ảo nữa mà đã có thể xác,

Xem ra cô ta đã thật sự lấy được thân xác của mình từ Đài Vọng Hương, hơn nữa còn dung hợp được với nó.

Lúc này Ninh Hoan Hoan đang mặc một bộ quần áo bó sát gọn gàng, so với bộ đồ trắng trước đó có thêm mấy phần thành thục gợi cảm, chỉ là vẫn xinh đẹp tới rung động lòng người.

Lúc này Ninh Hoan Hoan đang mê man, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả cương thi. Tôi bước tới gần hơn một chút, liền thấy bộ quần áo màu đen của cô ta giống như bị thứ gì đó ăn mòn, rách một mảng lớn, có máu rỉ ra từ bên trong.

“Cô ấy, cô ấy bị sao vậy?” Tôi hoảng sợ, vội vàng hỏi.

Nhưng Tiết Xán ở trước mặt không trả lời tôi.

Thay vào đó, đám người Tiết Phong bước tới bên cạnh và kể cho tôi nghe những gì họ đã trải qua

Hỏa ra ban nãy sau khi cơ quan trong con đường đá được khởi động, Tiết Xán đã trực tiếp cho nổ vách đá đột nhiên xuất hiện trước mắt như tôi đoán.

Nhưng không ngờ, sau khi bức tường bị phá bỏ, phía đối diện lại trồng hoác, hoàn toàn không có bóng dáng của tôi và Hạ Lâm.

Tiết Xán nổi giận ngay tại chỗ, hàn liền cho nổ rất nhiều bức tường, nhưng vẫn không thể tìm thấy chúng tôi.

Cuối cùng bọn họ cũng không thể không bỏ cuộc, bắt đầu mò mẫm trong con đường bằng đá này.

Khác với chúng tôi, bởi vì quỷ khí trên người Tiết Xán quá mạnh mẽ, căn bản không có con quỷ nhỏ hay cương thi nào dám tới chọc giận hân, nhưng dọc đường đi, Tiết Sản cứ tùy tiên đập phá tường đá nên đã không cẩn thận kích hoạt rất nhiều cơ quan trên đường.

Bọn họ liên tục gặp phải mưa tên đao kiếm, may mắn là Tiết Xán đã cản lại từng cái một bằng năng lực kinh người của hắn.

Cuối cùng, nhóm Tiết Xán lại không cẩn thận kích hoạt một cơ quan, mà cơ quan lần này hóa ra là từ vách tường phun trào rất nhiều axit sunfuric.

Thứ axit sunfuric này, cho dù là cương thì như Tiết Xản cũng sẽ bị ăn mòn cơ thể. Nhóm người Tiết Xán cũng không dám lao tới, vội vàng lảng tránh.

Nhưng tốc độ chảy của axit sunfuric này rất nhanh, trong lúc khẩn cấp, Tiết Xán cuối cùng cũng đã tìm được nơi đóng cơ quan này, chuẩn bị nhảy tới đóng nó lại.

Nhưng nơi đóng cơ quan này cũng chinh là nơi axit sunfuric trào ra. Trong nháy mắt Tiết Xán đóng nó lại, những tia axit sunfuric cuối cùng đã hắt thắng về phía hắn.

Đúng lúc này…

Ninh Hoan Hoan xuất hiện.

Cô ta dùng cơ thể của mình cản chỗ axit sunful kia cho Tiết Xán.

Khi Tiết Phong thuật lại chuyện này, anh ta luôn nhìn về phía Tiết Xán đang ngồi xổm trên mặt đất.

Nhưng từ đầu tới cuối, Tiết Xán chẳng hề nói một câu mà chi cấn thận cởi bỏ lớp quần áo bị ăn mòn trên người của Ninh Hoan Hoan xuống.

Bàn tay tôi siết chặt,

Tuy tôi biết Ninh Hoan Hoan vì cứu Tiết Xán mà bị thường, Tiết Xản chữa trị cho cô ta cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ tiếp xúc thân mật như thế, trong lòng tôi vẫn khó chịu như nuốt phái đinh.

Ngay lúc tôi cảm thấy móng tay sắp chọc thủng lòng bàn tay mình thì một bàn tay bỗng nhiên túm lấy tôi, mau chóng gỡ từng ngón tay của tôi ra.

Tôi ngẩng đầu liền thấy gương mặt trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Hạ Lắm.

“Nữ cương thí kia bị thương không nhẹ, nếu Tiết Xản không trị thương giúp cô ta, e là cơ thể đó sẽ bị phá hủy” Cậu ta thản nhiên nói.

Tôi giật minh.

Hạ Lẫm nói những lời này là có ý gi?

Cậu ta muốn nói cho tôi biết, Tiết Xán bất buộc phải cứu Ninh Hoan Hoan, muốn tôi đừng để ý quá?

Trong lòng tôi bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.

Tuy trước đó tôi cảm thấy thằng nhóc Hạ Lẫm, này quá lạnh lùng xấu miệng, nhưng hôm nay phát sinh nhiều chuyện như thế, khiến tôi nhận thấy cậu ta hóa ra là một người mặt lạnh tim nóng.

Cho dù là trước đây chỉ có một mình trên con đường đá, hay chuyện của Ninh Hoan Hoan hiện tại, hắn thật ra đều cần thận hơn người khác rất nhiều.

Tôi mim cười, tỏ vẻ mình không sao và tiếp tục nhìn Ninh Hoan Hoan.

Dưới lớp áo bên ngoài màu đen, Ninh Hoan Hoan mậc một bộ quần áo màu vàng bên trong, giống như loại giáp mềm tôi vẫn nhìn thấy trên truyền hình,

Thấy bộ giáp mềm kia, sắc mặt Hạ Lẫm hơi thay đổi, sau đó nói một cách lãnh đạm: “Hỏa ra là mặc giáp ngọc, chẳng trách cô ta dám lao về phía axit sunfuric.”

Hạ Lẫm vừa nói vậy, tôi liền nhận ra chất liệu loại giáp mềm mà Ninh Hoan Hoan mặc, trong suốt sáng bóng, quả thật rất giống ngọc.

Mặc dù tôi không biết giáp ngọc này là thứ gì, nhưng nghe ý của Hạ Lẫm thi hiến nhiên là thứ này đã bảo vệ Ninh Hoan Hoan, giúp cơ thể cô ta không bị axit sunfuric ăn mòn.

Tuy có giáp ngọc, nhưng Ninh Hoan Hoan vẫn bị thương không nhẹ, máu không ngừng chảy ra từ trong áo giáp, trông rất ghê rợn.

Khi Tiết Xán đặt tay lên người cô ta, máu từ từ ngừng chảy.

Nhìn tay của Tiết Xán chạm lên cơ thể của Ninh Hoan Hoan, tôi đột nhiên cảm thấy có đàn kiến đang bò trong tim minh.

Chết tiệt!

An Tố, mày có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không, Tiết Xán đang cứu Ninh Hoan Hoan, mày phải biết là tốt xấu gì cô ta cũng từng cứu mày một lần đó!

Tôi cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, trơ mắt nhìn Tiết Xin chữa trị cho Ninh Hoan Hoan.

Giáp ngọc chỉ che kín thân hình của Ninh Hoan Hoan, còn cánh tay trắng như tuyết của cô ta, bị axit sunfuric tạt bỏng nặng hơn. Tiết Xán nâng cánh tay cô ta lên, định chữa trị cho nó.

Nhưng bỗng nhiên, sắc mặt hắn hơi thay đổi.

Không chỉ hắn, chúng tôi cũng hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy cánh tay của Ninh Hoan Hoan.

Làn da của Ninh Hoan Hoan rất trắng. Dùng câu da thịt trắng hơn tuyết miêu tả về cô ta thật sự không hề quá lời.

Nhưng trên cánh tay trắng nõn nà của cô ta, lại có một vết sẹo rất lớn.

Nó giống như con rết màu đỏ khổng lồ, bám lên cánh tay của cô ta, khiến người ta ghê tởm.