Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 231: Tới khu nhà cũ của nhà họ Hạ




Nhưng Tiết Xán cũng chẳng buồn liếc nhìn người phụ nữ kia.

Thấy Tiết Xán không thèm để mình vào mắt, gương mặt kinh ngạc của bà hai lập tức được thay thế bằng sự tức giận.

“Hừ, một gia tộc Huyền Môn đã xuống dốc từ lâu, còn tới chỗ này làm cái gì?” Bà ta nói một cách châm chọc.

Lúc này, sắc mặt Tiết Phong liền trở nên khó coi.

Ánh mắt của Tiết Xán cũng hơi lạnh lùng.

“Mẹt” Nhưng chàng trai trẻ tuổi ở bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, nhìn thoáng qua mẹ mình với vẻ trách móc, sau đó vội vàng nói xin lỗi với Tiết Xán, “Thật ngại quá, đại nhân Tiết Xán, mẹ tôi không khéo nói chuyện.

Khuôn mặt của Tiết Xán lúc này đã có một chút thiếu kiên nhẫn.

Hắn cũng không thèm quan tâm tới lời xin lỗi của cậu thanh niên kia, bèn xoay người đi vào khu nhà họ Hạ.

“Thôi đi, kéo cái gì!” Bà hai kia làu bàu một tiếng, nhưng dường như vẫn e dè Tiết Xán nên nói rất nhỏ.

Cậu thanh niên trừng mắt lườm bà ta một cái, rồi vội vàng lôi bà ta ra ngoài.

Khi hai người họ ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ và lái đi trước mắt tôi, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được mà hỏi đại sư Thừa Ảnh: “Hai người này là ai vậy?” “Chính là cậu con trai thứ và bà hai nhà họ Hạ” Đại sư Thừa Ảnh thở dài, “Hạ Mỹ Lan và Hạ Nguyên.

Tôi hơi nhíu mày.

Chỉ là một đứa con thứ, cũng dám kiêu ngạo trước cậu cả dòng chính Hạ Lẫm sao, xem ra cậu cả Hạ Lẫm này sống cũng không thoải mái lắm.

Mấy người chúng tôi bước vào biệt thự nhà họ Hạ, chia nhau ra cất hành lý vào phòng được bố trí, rôi nghỉ ngơi lấy lại sức.

Buổi tối, Hạ Lẫm tới gõ cửa, nói có thể chuẩn bị xuất phải tới khu nhà cũ của họ Hạ rồi.

Trong đầu tôi không khỏi cảm thấy rất nghỉ ngờ.

Sao ban ngày ban mặt không tới khu nhà cũ, lại đi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này? Nhưng đó không phải điều khiến tôi giật mình, điều khiến tôi khiếp sợ là sau khi chúng tôi lên xe, lại đi về hướng khu chợ ở trung tâm thành phố H.

Bạn biết đó, khu chợ trung tâm thành phố H đông đúc nhộn nhịp, có rất nhiều nhà cao tâng, làm gì có chút dáng vẻ nào của dãy nhà cổ? Nhưng nhìn dáng vẻ thê thốt của đại sư Thừa Ảnh, tôi cũng không tiện truy hỏi.

H là một thành phố du lịch, chợ trung tâm chính là nơi có danh lam thẳng cảnh Tây Hồ nổi tiếng. Xe của chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh hô.

Tôi càng ngạc nhiên hơn.

Tây Hồ này ngoại trừ nước và nước, làm gì có khu nhà cổ nào? Tây Hồ vào đêm, gợn sóng lấp lánh dưới ánh trăng, đẹp không sao tả xiết, thỉnh thoảng có vài đôi yêu nhau đi dạo nửa đêm bên bờ hồ.

Nhóm người chúng tôi không nói một lời, đi dọc bờ hồ một lúc rồi bất ngờ đi tới một bến sà lan.

Ban ngày Tây Hồ có rất nhiêu du thuyền, chỉ là buổi tối tất cả đều đỗ ở bên hồ, nhưng khi tới gân, chúng tôi mới nhìn rõ có một người đang đứng trên một con thuyền.

Người đó có làn da ngăm đen giống như bị dính bụi bẩn, nhưng đôi mắt như chim ưng khiến tôi biết anh ta không phải người bình thường.

Quả nhiên, anh ta vừa nhìn thấy Hạ Lẫm liên cung kính cúi đầu, ân cần hỏi han: “Chào cậu chủ.” Hạ Lẫm gật gật đầu, thản nhiên nói: “Lên đường thôi.

“Dạ” Bước lên thuyên, tôi mới phát hiện ra bên trong khoang có rất nhiều bọc to, không biết bên trong chứa cái gì.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, người chèo thuyền liền lái đi.

Tất nhiên thuyền bè ngày nay không dựa vào chèo lái, mà chạy bằng điện, vù vù lao về phía trung tâm hồ.

Tây Hồ vào đêm vẫn rất đẹp.

Nhưng tôi không có tâm trạng ngắm nhìn nó, chỉ túm lấy Tiết Xán và hỏi: “Ở đây làm sao có khu nhà cổ của họ Hạ được?” Chẳng lẽ ở trên ốc đảo giữa hồ? Nhưng ốc đảo đó là điểm du lịch, làm sao có dãy nhà cổ được? Tiết Xán không trực tiếp trả lời tôi, hắn chỉ mỉm cười kỳ dị nói: “Phong thủy nơi này rất tốt, thảo nào nhà họ Hạ lại để khu nhà cũ của mình ở đây” Tôi nghỉ ngờ hắn cố ý úp mở với tôi nên cũng lười hỏi tiếp.

Lúc này, thuyền đột nhiên dừng lại giữa hồ.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện chúng tôi đang dừng lại ở giữa hồ nước.

Không phải chúng tôi sẽ tới dãy nhà cổ của họ Hạ sao? Sao lại dừng ở giữa hồ vậy? Nhưng dường như chỉ có mình tôi giật mình, đại sư Thừa Ảnh và Hạ Lẫm hiện tại đã nhanh chóng đứng dậy, lấy đống đồ trong những cái túi kia ra.

Tôi ngây người nhìn những thứ kia.

Hóa ra là đồ lặn và bình dưỡng khí.

Bây giờ tôi mới phản ứng lại, hít một ngụm khí lạnh.

“Chẳng lẽ khu nhà cổ của họ Hạ ở dưới đáy hồ?” Trước ánh mắt ghét bỏ của Tiết Xán, hắn véo lên eo tôi một cái, “Giờ mới nhận ra sao?” Xí, cái gì gọi là mới! Tôi thật sự đã nghĩ khu nhà cổ của họ Hạ sẽ ở trên núi, trong lòng đất, nhưng không hề ngờ rằng nó sẽ ở dưới nước.

“Khu nhà cổ của họ Hạ ngày trước, nằm ở ngay trên Tây Hồ này” Đại sư Thừa Ảnh tốt bụng giải thích cho tôi, “Phong thủy nơi này rất tốt. Sau khi nhà họ Hạ quyết định ở ẩn nơi núi rừng, lại không muốn phụ âm đức của tổ tiên, liền đem di dời tất cả tòa nhà này vào trong nước.” Bây giờ tôi mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tất cả mọi người ở bên cạnh đều đã mặc đồ lặn ra bên ngoài quần áo và mang theo bình dưỡng khí.

Tiết Xán không cần bình dưỡng khí, sau khi mặc đồ lặn vào liền tới giúp tôi.

Tôi không thể không cảm khái ông trời không công bằng, đồ lặn xấu như vậy mà Tiết Xán mặc lên người vẫn có một cảm giác anh tuấn tiêu sái.

Tôi thì ngược lại, mặc đồ lặn lại mang bình dưỡng khí, cồng kềnh muốn chết.

Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng lặn xuống nước, nhưng có Tiết Xán ở bên cạnh, tôi ngược lại cũng không quá lo lắng.

Chúng tôi lần lượt theo nhau xuống nước, đại sư Thừa Ảnh và Hạ Lẫm đi đầu, tiếp đến là Tiết Phong rồi tới tôi và Tiết Xán.

Sau khi xuống nước, đại sư Thừa Ảnh ở phía trước mở đèn trên bình dưỡng khí, chúng tôi theo ông ấy bơi xuống..

Dường như Tiết Xán nhận ra sự căng thẳng của tôi, hắn vẫn luôn nắm tay tôi, tôi chẳng cần đặt chân đã bơi xuống dưới rồi.

Càng xuống sâu, ánh trăng trên mặt hồ càng lúc càng phai mờ, lúc chúng tôi rơi xuống đáy hồ, bốn phía chỉ còn lại một màu đen. Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn phía trước của đại sư Thừa Ảnh.

Dưới đáy hồ đều là nước bùn, tảo mọc tươi tốt rậm rạp, tôi chăm chú dõi theo ngọn đèn phía trước của đại sư Thừa Ảnh, sợ mất dấu ông ấy.

Nhưng cũng không biết có phải là tôi dùng quá nhiều sức hay không, đột nhiên tôi thấy hai mắt mình lóa lên, ngọn đèn trước.

mắt đột nhiên sáng lên thành hai cái.

Tôi vội vàng chớp mắt.

Nhưng trong nháy mắt, ngọn đèn kia lại biến thành ba cái.

Không chỉ như vậy, ba ngọn đèn kia lại hướng về ba phía khác nhau, nhanh chóng tản ra.

Chẳng lẽ tôi bị áp lực nước đè tới choáng váng sao? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Tiết Xán ở bên cạnh vẫn luôn kéo tôi đột nhiên đứng lại.

“Chết tiệt” Tiết Xán lên tiếng, chắc hắn dùng quỷ thuật nên mặc dù đang ở trong nước, tôi vẫn nghe rõ ràng, “Có người bày kết giới ở đây” Tôi sửng sốt, bèn nhận ra việc nhiêu ngọn đèn tỏa ra cũng không phải ảo giác của mình.

Tôi nhìn bốn phía, liền phát hiện đại sư Thừa Ảnh, Hạ Lẫm và Tiết Phong ở phía trước đã không thấy đâu, chỉ còn lại mình tôi và Tiết Xán.

Khốn kiếp, là có người cố ý gây rối cho tôi và Tiết Xán, khiến chúng tôi mất dấu nhóm Hạ Lẫm và đại sư Thừa Ảnh.

Là ai? Ai không muốn để chúng tôi bước vào khu nhà cổ của họ Hạ? Chẳng lẽ là người nhà họ Ninh?