Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 151




Lúc này, tôi thấy rất nhiều thứ màu trảng từ từ lan ra từ trong tâm gương đồng. Nhưng chúng tôi còn chưa kịp thấy rõ thứ đó là gì, căn phòng lại chìm vào bóng tối. “Con mẹ nó” Tạ Phong Tiêu giận dữ mắng và lấy điện thoại di động ra.

Đèn pin của điện thoại di động sáng lên, lần này chúng tôi đã thấy rõ. Mái tóc đó không ngừng mọc dài ra, chỉ trong nháy mắt, cả cái gương đồng đã toàn là tóc trắng. Thứ tràn ra từ trong chiếc gương đồng, hóa ra là những sợi tóc màu trắng.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Sau mái tóc bạc, chúng tôi nhìn thấy một khuôn mật tái nhợt đầy nếp nhăn, từ từ bò ra từ trong tấm gương đồng. “Khà khà khà…”

Tiếng cười âm u lạnh lẽo lại lần nữa vang lên, nhưng lần này nó không còn văng vẳng trong khoảng không nữa, mà lại vô cùng chân thực.

“Bà già đáng chết, mau chết đi!” Tạ Phong Tiêu đột nhiên giận đữ màng một tiếng rồi rút từ trong túi ra một lá bừa màu vàng và ném về phía Bạch Phấn Bà.

Mái tóc bạc của Bạch Phần Bà lập tức bốc cháy, bà ta hú lên đau đớn, quái dị. Nhưng chẳng mấy chốc, bà ta đã điên cuồng hét lên một tiếng, miệng phun ra rất nhiều phấn màu trắng, thoáng chốc đã dập tắt ngọn lửa từ lá bùa vàng. Sắc mặt Tạ Phong Tiêu càng tệ hơn, anh ta không tìm cách chống lại bà ta nữa, mà xoay người lại, cố gắng phá cửa nhà kho.

Nhưng cửa kho là một cánh cửa sắt chắc chắn, chúng tôi có đá thể nào cũng không mở ra được. Cùng lúc đó, cơ thể của Bạch Phần Bà đã leo ra từ trong chiếc gương đồng.

Mặt gương đồng rất nhỏ, nhưng thân hình của Bạch Phần Bà giống như chất lỏng, từ từ chảy ra từ chiếc gương, rồi châm chập tụ lại thành hình dáng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ Bạch Phần Bà ở gần như vậy.

Bà ta mặc một bộ kimono mâu trắng, vẻ mặt rất hiện hòa, trông giống như những người cao tuổi đáng yêu dễ gần trên đường phố Nhật Bản. Nhưng trong đôi mắt bà ta lại lóe lên ánh nhìn thâm độc, khiến người ta không rét mà run. Tạ Phong Tiêu nhanh chóng quét mắt khắp gian phòng, cuối cùng anh ta khẽ cắn môi nói với tôi: “Tiểu Tố, tôi dụ Bạch Phẩn Bà này đi, em chạy ra bằng cửa sổ nhé!”

Tạ Phong Tiêu chỉ vào một ô cửa sổ trong phòng chứa đồ, quả thực so với cửa ra vào, cửa số này là đường ra duy nhất. Nhưng tôi làm sao có thể bỏ lại anh ấy mà chạy trốn!

“Không! Chúng ta cùng đi!” Tôi kéo tay áo anh lại, vẻ mặt cố chấp.

Tạ Phong Tiêu cúi xuống nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười đó hoàn toàn không giống vẻ lạnh lùng trên TV hay về cợt nhà thường ngày của anh ta. Nụ cười ấy rất dịu dàng, điều kỳ quái hơn là, tôi cảm thấy nó có hơi quen thuộc.

“Ngoan” Anh ta bông nhiên ôm lấy bờ vai tôi, ôm tôi trong lồng ngực, và hôn Tố, tôi đã hứa với em sẽ bảo vệ em cá đời mà”

Tôi ngẩn ngơ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

“Không… Tôi không cần anh bảo vệ… chúng ta cùng đi..” Tôi lắc đầu nói.

Tạ Phong Tiêu đột nhiên buông tôi ra, anh khẽ cắn môi và đẩy bàn tay tôi đang túm lấy tay áo anh ra, đầy tôi về phía ô cửa sổ. Cùng lúc đó, Bạch Phấn Bà đã hoàn toàn bò ra khỏi gương, lao thắng về phía anh với gương mặt dữ tợn.

“Đi mau!” Anh quay đầu hét lên với tôi, rồi lao về phía Bạch Phấn Bà.

Anh nhanh chóng rút bùa ra ném về phía Bạch Phần Bà, nhưng tốc độ của Bạch Phấn Bà nhanh hơn, bà ta đã tắm được mắt cá chân anh bằng một tay và đánh anh ngã xuống đất.Thái dương của anh chảy máu đầm đìa.

“Không!”

Tôi gào thét đến quận thất ruột gan, nhưng Tạ Phong Tiêu vẫn gắng guợng tới hoi thở cuối cùng và hết lên với tôi: “An Tố em con mẹ nó thật ngu ngốc! Tôi bảo em đi nhanh một chút! Em muốn để ông ây chết uống phi ở đây sao!”.

Bởi vì tôi nhìn thấy vật rơi ra từ túi tiền của anh khi anh bị ném xuống mặt đất. Đó là một con búp bê Mickey nhỏ, tay nghề không được khéo léo lắm và rõ ràng đã cũ rồi, còn hơi sức chi nữa. Nhưng tôi giống như bị sét đánh, hoàn toàn sững sờ.

“An Tố! Em nghe không hiểu tiếng người à! Tôi bảo em chạy đi! Á!”

Bên tai tôi vang lên tiếng Tạ Phong Tiêu hét lên giận dữ, tôi ngây ngốc ngẩng đầu lên, thấy anh đang túm chặt lấy cảnh tay của Bạch Phấn Bà, không để bà ta nhúc nhích. Gương mặt anh đầm đìa máu, nhưng tôi lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc qua đó.

“Tôi nghe nói em là trẻ mồ côi? Vậy em đã ở trại trẻ nào?”

“Tôi nhìn em rất quen, không muốn thấy em bị bắt nạt.”

“Tôi đã hứa sẽ bảo vệ em cả cuộc đời này.”

Từng lời Tạ Phong Tiêu đã nói với tôi đều đồng loạt vang lên trong đầu. Tôi cảm thấy có quá nhiều cám xúc đang bùng nổ trong lồng ngực mình.

Tôi cần chặt nắm tay, khóc không thành tiếng: An Tổ, mày thật ngu ngốc mà.Người từng là bạn thân nhất đang ở ngay bên cạnh, vậy mà mày lại không nhận ra!

Lúc này, Bạch Phấn Bà đã sắp thoát khỏi Tạ Phong Tiêu.Bà ta hú lên quái di, cần thắng vào cảnh tay của Tạ Phong Tiêu.

“Á!”

Kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tạ Phong Tiêu, tôi thấy một miếng thịt bị cắn xuống từ cánh tay của anh!

“A Viễn!” Dường như không cần suy nghĩ, tôi đã hét gọi tên anh,

Tạ Phong Tiêu vốn đang đau đớn đến tái nhợt mặt mày, nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi của tôi thì đột ngột quay đầu. Bốn mất nhìn nhau, tôi thấy trong đôi mắt anh hiện lên rất nhiều cảm xúc. Nhưng giây tiếp theo, anh ấy lại tức giận mang một câu: “Con mẹ nó em chạy mau cho tôi!”

Nói tới đây, anh không quan tâm tới cánh tay đau đớn mà cắn chặt răng, túm lấy Bạch Phấn Bà, sau đó lại quay đầu tiếp tục hét lên: “Đi! Đi mau!”

Nhưng dường như tôi hoàn toàn chẳng nghe rõ anh đang nói gi, chi voi vàng can rách ngon tay của mình.

Dường như tôi không còn cảm thấy đau, cán hết cải này tới cái khác. Trong đâu tòi chi có một suy nghĩ..Tôi nhất định phải cứu A Viễn!

Cho dù có phải vắt kiệt máu trên người!  Tôi cắn vừa mạnh vừa vội, cánh tay tôi lập tức đầm đìa máu me, tôi vội vàng vung tay lên, lao về phía Bạch Phấn Bà.

Tôi túm lấy Bạch Phấn Bà, thật không thể ngờ một bà già khô quắt sờ vào lại trơn bóng như thế, thật sự là kỳ quái không nói nên lời.

Khi máu của tôi chạm vào thì bà ta hú lên quái dị, lập tức phun bột phấn về phía tôi.

Bột phấn dính lên máu của tôi, khiến máu lập tức ngừng chảy. Nhưng tôi bất chấp tất cả, lại cản mạnh vào cánh tay.

Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn chi cần một cách máy móc, Máu tươi lại trào ra và tôi lại túm lấy Bạch Phấn Bà.

Bạch Phấn Bà hoàn toàn nổi giận, bà ta huyền thuyền một đồng tiếng Nhật rồi bắt lấy Tạ Phong Tiêu, đập rầm rầm vào khung cửa.

Đầu của Tạ Phong Tiêu càng chảy nhiều máu hơn, anh hoàn toàn ngất lịm.

A Vien!”

Tôi hét lên một tiếng, vội vàng muốn tới xem anh.

Nhưng không ngờ Bạch Phan Bà lại chóp lấy cơ hội này, bà ta tung phan trắng mù trời, rồi tiện thể túm lấy cổ tôi và nên thật mạnh xuống nên đất.Tôi đau đầu chóng mặt, cả người không thể cử động được, gương mặt trắng bệch của Bạch Phấn Bà đã gần trong gang tấc.

Bà ta vừa huyện thuyền không ngừng, vừa cẩn thận bôi bột phấn trên tay lên mặt tôi.

Tôi sợ đến nổi da gà.

Bà ta đang muốn lột da mặt của tôi!

Tôi muốn giãy giụa, nhưng cơ thể đã bị Bạch Phấn Bà túm chắc, không thể động đậy.

Lúc này, ngón tay sắc nhọn của Bạch Phấn Bà đã sắp túm lấy cắm tôi.

Bà ta đang dùng sức!