Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 149




Trong lúc chúng tôi ăn tối thì nhân viên công tác của khách sạn vội vội vàng vàng chạy tới thông báo đường lên núi đã bị chặn vì đất đá sụt lún do trời mưa. Cơn mưa lớn như vậy, nhân viên bảo trì cũng không thể tới đây được.

Tệ hơn nữa là đến cả tháp tín hiệu trên đường cũng đã bị phá hủy bởi sụt đất, bởi vậy nên toàn bộ khu vực núi sẽ không bắt được sóng. Tất cả mọi người đều hoảng loạn và lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên là không có sóng.Tôi cảm thấy hơi sợ.

Đường cái bị lún, tín hiệu gián đoạn, vậy chẳng phải nhóm người chúng tôi sẽ bị nhốt trong cái khách sạn trên núi này sao? Từ sau sự việc của Tuyết Nữ ở Úc, tôi cực kỳ lo sợ về tình trạng bị cô lập trên đảo kiểu này.

Hơn nữa tôi vốn đang mong chờ được nói với Tiết Xán về chuyện của Bạch Phấn Bà sau khi hắn trở về, nhưng bây giờ đường đã bị chặn, Tiết Xán cũng không thể về được. Ánh mắt tôi dừng lại trên người Hồng Thanh Nhã cách đó không xa, sắc mặt sa sầm. 

“Tạ Phong Tiêu” Tôi đột nhiên cất tiếng gọi Tạ Phong Tiêu:

“Tôi muốn nhờ anh một chuyện được không?” “Được” Tạ Phong Tiêu gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Tôi ngạc nhiên: “Anh còn chưa hỏi tôi muốn nhờ chuyện gì mà?”

“Chi cần là em nhờ, tôi đều đồng ý” Đôi mắt đào hoa của Tạ Phong Tiêu hơi cong lên.

Tôi bỗng nhiên không biết phải nói gì.

“Tôi nhớ là căn phòng bên cạnh Hồng Thanh Nhã để trống đúng không?” Thấy Tạ Phong Tiêu gật đầu, tôi tiếp tục nói: “Đêm nay chúng ta hãy ở cùng nhau đi”

Tạ Phong Tiêu đang cầm một miếng bánh ngọt đưa tới miệng, vừa nghe thấy lời tôi nói liên ngây người.

“Vãi, Tiểu Tố, em quả thật là không chủ động thì thôi, một khi chủ động thì đúng là giật gân” Anh ta kinh ngạc nói: “Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị xong, em nói xem trời mưa to thể này, có nhiều thứ tôi không tiện đi mua. Hơn nữa nói một cách nghiêm túc thì em vẫn là phụ nữ đã có chồng đẩy.. ”

“Chuẩn bị cái răm! Mua cái rắm!” Tôi tức đến đỏ bừng mặt, chuyện không may nên mới muốn tới gần quan sát!

“Thì ra là thế sao” Tạ Phong Tiêu tỏ vẻ thất vọng: “Thật sự đáng tiếc”

Đáng tiếc con quỷ nhà anh! 

Tôi hung hăng trừng mắt lườm Tạ Phong Tiêu, câm nín trong lòng, tại sao trước kia tôi có thể thần tượng một người như thế. Nhưng tất nhiên tôi biết rằng Tạ Phong Tiêu đang đùa mình, bởi vậy nên buổi tối, tôi vẫn quấn chăn bông cùng anh ta đi tới căn phòng trống bên cạnh phòng của Hồng Thanh Nhã.

Sau khi vào phòng, tôi đặt một chiếc chiếu Nhật lên giường, rồi bỗng dưng tôi nhớ ra điều gì, hói Tạ Phong Tiêu: “Phải rồi, đêm qua anh có nghe thấy tiếng gì kỳ quái không?”

“Em muốn nói tới tiếng chạy bộ? Tôi có nghe thấy.

Nhưng lúc tôi đứng dậy xem thì không thấy ai nữa”

Tôi gật gật đầu.Không biết tối hôm nay tiếng động đó còn xuất hiện không. Đêm nhanh chóng về khuya.

Tôi và Tạ Phong Tiêu đều mở to mắt nắm trong chăn đệm riêng, đột nhiên anh ta nhớ tới điều gì, hỏi tôi: “Đúng rồi, Tiểu Tố, em có biết tại sao ban nãy ở trong suối nước nóng Bạch Phấn Bà lại muốn bắt em không? Em không lấy cái hộp trang điểm kia, cũng không đụng tới Bạch Phấn, bà ta chẳng có lý do gì để bắt em cả”

“Tôi cũng không biết. Về vấn đề này, tôi cũng cảm thấy rất hoài nghi.

Tạ Phong Tiêu cúi đầu suy nghĩ và phỏng đoán: “Chẳng lẽ bà ta nhắm vào bát tự thuần âm của em? Dù sao yêu ma quỷ quái đều thích những cô gái có thể chất âm hàn”

“Có lẽ vậy” Tôi thuận miệng đáp, nhưng bong nhiên lại cảm thấy có gì không đúng: “Khoan đã, sao anh biết tôi có bát tự thuần âm?”

Ở Úc tôi đã dùng máu của mình để trừ tà trước mặt Tạ Phong Tiêu, nên anh ta đã biết tôi có mệnh cách cứng cỏi. Nhưng tôi chưa từng nói với anh ta ngày sinh của mình, làm sao anh ta biết tôi có bát tự thuần âm?

Tạ Phong Tiêu hơi sửng sốt rồi mới mở miệng đáp: “Không phải em làm đám cưới ma với Tiết Xán sao, chỉ có cô gái có bát tự thuần âm mới thể làm đám cưới ma với ma quỷ thôi”

Lời giải thích của Tạ Phong Tiêu rất hợp tình hợp lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy vẻ mặt của anh ta hơi mất tự nhiên.

Tôi vừa định truy hỏi thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng “kẽo cà keo kẹt”.

Tôi giật mình, vội vàng chạy về phía ngoài cửa, Trên cửa giấy màu trắng, có một cái bóng đang bò lổm ngổm, liên tục chạy tới chạy lui trên hành lang. Giống y hệt tối hôm qua.

Tôi thở mạnh nhưng không dám ra ngoài. Nhưng Tạ Phong Tiêu lại đứng thẳng dậy từ trong chăn, rón rén đi ra ngoài cửa.

“Anh làm gì thế!” Tôi hoảng hồn, vội vàng quát lên để ngăn anh lại.

Nhưng anh ta chi khẽ nói: “Không biết mới là nỗi sợ hãi lớn nhất, so với việc sợ, chỉ bảng đi xem thử bên ngoài kia rốt cuộc là thứ gì”

Nói tới đây, anh ta liền đến bên cánh cửa. tò mò quấy phá khiến tôi không làm chủ được, cũng bước đi theo anh ta.

Trong thâm tâm tôi cũng hơi đồng tình với hắn.

Những ngôi nhà cổ của Nhật Bản đều dùng loại cửa đẩy này, Tạ Phong Tiêu lặng yên không một tiếng động hé cửa ra một chút và chúng tôi đã nhìn thấy bên ngoài hành lang.

Kẽo kẹt kẽo kẹt.

Một loạt tiếng động vang lên kịch liệt, và một cái bóng màu trảng chạy qua chạy lại giữa khoáng trống.

Cái bóng đó chạy quá nhanh, tôi không thể nhìn rõ được. Trái tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi vẫn ép mình phải nhìn gần hơn một chút.

Vừa nhìn, tôi cuối cùng đã thấy rõ thứ ở bên ngoài cửa.Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đó là một bà già mặc bộ kimono màu trắng, mái tóc trắng như tuyết, bốn chân chạm đất giống như một loài động vật kỳ quái nào đó, bò rất nhanh trên mặt đất. Bà ta chạy tới bên kia hành lang rồi quay đầu lại, và khi bà ta chạy vòng lại tôi đã nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo và trắng bệch như phận của bà ta.

Là Bạch Phấn Bà!

Tôi sợ tới mức bịt miệng lại, nhưng đúng lúc này, Bạch Phấn Bà đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía chúng tôi.

Tôi và bà ta bốn mắt nhìn nhau qua khe cửa, sau đó bà ta cười nham hiểm.

Rầm, tôi và Tạ Phong Tiêu tập tức đóng cửa lại.

Tôi khuyu chân ngã sụp xuống đất. Nhưng tôi còn chưa kịp thở đã đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết bên ngoài phòng!

“A!”

Sắc mặt tôi thay đổi.

Là Hồng Thanh Nhã!

Tôi và Ta Phong Tiêu nhìn nhau hốt hoảng, vội vàng chạy ra ngoài phòng. Chúng tôi lao ra, nhìn thấy phía cuối hành lang, một cô gái mặc áo ngủ màu vàng đang ngồi chồm hẩm trên mặt đất, quay lưng về phía chúng tôi, bả vai cô ấy liên tục run rẩy. Tôi nhận ra đó là Hồng Thanh Nhã.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng bước tới, vô vỗ vai cô ấy và ân cần hỏi: “Hồng Thanh Nhã, cô không sao chứ?”

Nhưng lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng hét của Tạ Phong Tiêu ở bên cạnh…

“Tiểu Tố, em cẩn thận…”

Tôi vừa định hỏi anh ấy cần cẩn thân gì, Hồng Thanh Nhã ở trước mặt tôi đột nhiên từ từ quay lai.

Một gương mặt không có lớp da lập tức xuất hiện trước mắt tôi.

“A!”

Tôi hét lên một tiếng, ngã nhào về phía sau.

Nhưng Hồng Thanh Nhã đã túm một phát lấy tay tôi. Gương mật be bét máu thịt của cô ta đau đớn nhãn lại, cái miệng không có môi khép khép mở mở: “Mặt của tôi đâu! Mặt của tôi ở đầu rồi! Trả mặt lại cho tôi!”

Tôi sợ tới mức hồn bay phách lạc, ra sức gạt Hồng Thanh Nhã ra, ngồi sụp xuống đất và không ngừng lùi lại.

Cơ thể Hồng Thanh Nhã bò lổm ngổm, cô ta vừa định đuổi theo tôi thì đột nhiên rú lên quái dị. Giây tiếp theo, cô ta giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy, cả người lập tức trượt về phía góc hành lang.