Cả phòng chờ đều yên lặng. An Nhân đứng ở một bên, khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn của cô ta cứng đờ lại và nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng cũng không dám nói thêm một câu nào. MV lần này là cơ hội trở mình duy nhất của cô ta, cô ta sẽ không ngu đến mức vứt bỏ cơ hội vô
cùng tốt như thế chỉ để đổi phó với tôi. Chẳng mấy chốc mọi người đã bắt đầu lên máy bay, trải qua hơn mười giờ bay, chúng tôi cuối cùng cũng tới miền Nam nước Úc.
Địa điểm quay MV lần này là một dãy núi tuyết cực kỳ nổi tiếng ở miền Nam, khi chúng tôi tới khu du lịch cũng đã là buổi tối ở đó.
Mặc dù biết bán cầu Nam đang là mùa đông, tôi cũng đã khoác một chiếc áo lông bên ngoài, nhưng gió lạnh ở nơi đây rét buốt hơn tướng tượng của tôi rất nhiều. Vừa bước xuống máy bay, tôi liên cảm thấy gió lùa vào áo lông từ khắp mọi nơi, khiến tôi rét cóng đến run rẩy.
Tôi đang lạnh run thì trên vai bỗng thấy ấm áp. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy trên người mình có thêm một chiếc áo khoác nâu. Tôi ngước mắt nhìn, liên thấy gương mặt đẹp như tranh vẽ của Tạ Phong Tiêu.
“Chiếc áo này chắn gió” Anh ta cười nói một câu rồi tiến lên phía trước.
Không có áo khoác, anh ta chỉ mặc một bộ đồ mỏng, trống cực kỳ phong phanh giữa cơn gió rét. An Nhân và toàn bộ nhân viên công vụ ở một bên đều trợn tròn mât, cuối cùng vẫn là anh Nam kịp phản ứng lại và đuổi theo anh ta.
“Tạ Phong Tiêu, cậu điên rồi hả! Trời lạnh như thế này, mau mặc áo khoác vào! Cậu mà cảm thì tất cả chúng ta đều không thể làm việc được!”
Tôi vẫn đứng tại chỗ ngơ ngác.
An Nhân bước ngang qua, căm hận trừng mắt lườm tôi một cái, những nhân viên công tác cũng nhìn tôi bằng ánh mắt hơi mờ ám.
Chúng tôi mau chóng lên xe buýt về khách sạn.
Khách sạn chúng tôi ở lần này rất đặc biệt. Nghe nói nó là tòa lâu đài của một quý tộc châu Âu ở thế ký trước, khi nơi đây vẫn là thuộc địa. Sau này khi gia cảnh của vị quý tộc kia sa sút, ông ta đã bán lâu đài lại cho một nhà đầu tư, sửa sang lại thành khách sạn.
Trong cơn gió lạnh buối đêm, chúng tôi vừa bước từ xe buýt xuống đã choáng ngợp trước tòa lâu đài trước mặt.
Tòa lâu đài vô cùng nguy nga tráng lệ, đứng lặng thỉnh giữa trời tuyết giống như một con quái vật đang ngủ say.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy lâu đài này khiến mình không thoải mái.
Nhưng mà, rõ ràng tôi là người duy nhất nghĩ như vậy.
“Oa, tôi chưa bao giờ được sống trong một lâu đài đó” Những nữ nhân viên ở xung quanh đều vô cùng sung sướng, không ngừng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Khi chúng tôi nối đuôi nhau đi vào lâu đài mới nhận ra cách bài trí bên trong khá hiện đại.
Có thể dễ dàng nhận thấy khách sạn này mang tính chất địa phương, tất cả nhân viên làm việc ở đây đều là người nước ngoài, không có ai nói tiếng Trung, vì thế nên khi anh Nam làm thủ tục nhận phòng có hơi bất đồng ngôn ngữ. Cuối cùng vẫn là Tạ Phong Tiêu ra tay, sir dụng tiếng Anh trôi chảy để giải quyết xong mọi việc.
Tôi kinh ngạc hỏi nhân viên đứng bên cạnh: “tiếng Anh của Tạ Phong Tiêu tốt vậy sao?”
“Đó là chuyện đırơng nhiên” Nhân viên nói: “Anh ta lớn lên ở Úc mà”
Tôi sửng sốt.
Là một fan lâu năm, tại sao tôi lại không biết Tạ Phong Tiêu lớn lên ở Úc? Sau khi hoàn thành thủ tục nhận phòng, anh Nam bắt đầu chia phòng ở. Tôi ở cùng phòng với chị gái đeo kính phỏng vấnn mình, tôi gọi chị ấy là chị Mai.
Chị Mai có té rất nghiêm túc, nhưng sau khi tiếp xúc, tôi mới phát hiện chị ấy thực ra rất nhiệt tình.
Hai chúng tôi kéo vali đứng đợi thang máy, chuẩn bị trở về phòng.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tôi vừa ngẩng đầu lên liền giật mình.
Tất cả những người trong thang máy đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Tôi đứng im tại chỗ và có ý định đợi chuyến tiếp theo, không ngờ chị Mai đã đi tháng vào, liếc nhìn tôi với ảnh mát lạ lùng: “An Tổ, sao em không vào đi?”
Tôi hơi sứng sốt.
“Thang máy đông người như thế, sẽ không bị quá trọng tải chứ?” Tôi nói.
Chị Mai nhìn tôi với biểu cảm như gặp phải ma.
“Làm gì có ai? Trong thang máy chỉ có một minh chị mà, An Tổ, em đang đùa tôi đó hả?”
Sác mặt tôi tái nhợt.
Tôi vội vàng nhìn về phía đảm người sau lưng chị Mai, lúc này tôi mới nhận ra, kiểu tóc của mấy người bọn họ đều khá cổ điển, họ thậm chí còn mặc loại quần bồng bồng mà chi trên phim mới thấy.
“Tôi… đúng là tôi đang đùa thôi. Tôi cố gắng nhếch khỏe miệng lên, lấy hết can đảm bước vào trong thang máy.
Chị Mai trách tôi một câu rồi bấm nút chọn tầng.
Nhìn đèn thang máy hiển thị đang từ từ đi lên, lòng bàn tay tôi ướt đầm mồ hôi.
Nhưng may mắn thay, những bóng ma phía sau tôi cũng chẳng làm gì cả. Vừa đến tầng lầu của chúng tôi, tôi vội vàng
lôi kéo chị Mai chạy ra ngoài.
Sau khi bước vào trong phòng tôi mới thở pháo nhẹ nhõm.
Chị Mai khẩn trương dỡ hành lý. Nhìn thấy tôi cởi áo khoác của Tạ Phong Tiêu ra và cẩn thận xếp gọn lại, chị ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà gặng hỏi: “Này, An Tổ, em và A Tiêu rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
“Hả?” Tôi hơi ngạc nhiên, rồi vội vàng nói: “Không có quan hệ gì mà.”
Chị Mai tỏ vẻ không tin.
“Nếu không sao cậu ta lại giúp em?” Ánh mắt chị Mai lỏe lên ngọn lửa tò mò: “Tôi biết rõ tính cách của A Tiêu, cậu ta không phải kiểu người nhiệt tình giúp đỡ người xa lạ đầu”
Tôi thật sự không thể chịu được việc ẩn dưới khuôn mặt nghiêm túc nhường này của chị Mai lại là một tâm hồn bà tám như thế, chí có thể đáp lại: Trước đó chúng em đã gặp qua một lần, đây là lần gặp mặt thứ hai.”
“Thật sao?” Trên gương mặt chị Mai hiện lên vẻ thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc chị đã vô vỗ vào vai tôi và cổ vũ “Không sao cá, Tiểu Tố, tôi rất tin tưởng vào em. Tôi theo A Tiêu bao năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta quan tâm tới một có gái như vậy, em yên tâm, cho dù hai người có thành đôi thật, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mặt!”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy cạn lời, không biết nên nói gì.
Sau khi sắp xếp xong, tôi và chị Mai xuống tầng dưới ăn cơm.
Tạ Phong Tiêu và An Nhân đều ăn cơm tại phòng, trong phòng ăn chỉ có mấy nhân viên chúng tôi, còn có thêm một người hướng dẫn kia là dân bản địa vùng này, hân có làn da ngăm đen, dáng người cường tráng, tên là Anu. Hån ta đã học tiếng Trung nhiều năm, chuyên dẫn đường cho du khách Trung Quốc tới đây.
Đôi mắt hắn đen láy tinh ranh và luôn đảo mắt nhìn chúng tôi, khiến tôi cảm thấy cần phải cảnh giác với hắn.
Ăn cơm xong, anh Nam lấy ra một bản đồ, nói với Anu rằng chủng tôi muốn quay cảnh tuyết rơi.
Anu hút một điếu thuốc lá có hương vị rất nồng, hắn lấy ra
một cây bút và đánh dấu trên bản đồ, rồi nói chuyện bằng
thứ tiếng Trung còn lẫn khẩu âm vùng: “Đừng tới những chỗ này, những nơi khác tùy mọi người.” Chúng tôi nghĩ những chỗ đó đều là nơi dễ bị lở tuyết hoặc sụt lún, liền gật đầu, cẩn thận ghi nhớ.
“Thêm vào đó.” Anu bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu thận trọng: “Khi đến ngọn núi, phải nhớ kỹ không được gọi tên nhau
“Hả?” Chủng tôi đột nhiên ngày người: “Tại sao lại không?”
“Bởi vì ở trên ngọn núi đó có Tuyết Nữ” Anu rít mạnh một hơi thuốc lá, nói: “Nếu để Tuyết Nữ biết tên, nó sẽ bắt các người đi.”
“Tuyết Nữ?” Chị Mai hơi sửng sốt: “Ý anh là nữ quỷ áo trắng thường xuất hiện trong phim kinh dị của Nhật Bản hả?”
“Không phải.” Anu lác đầu: “Tuyết Nữ chẳng qua chi là cách gọi chung của yêu quái trong núi tuyết. Tuyết Nữ ở đây khác với Tuyết Nữ ở Nhật Bản, nếu nhất định phải nói nó giống với thứ gi, thi có lẽ đại khái là giống với những quý thần vùng sơn cốc của Trung Quốc hay Đài Loan các người.”