Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 119: Cô gái nhà họ Hạ đang tìm kiếm




“Cảm ơn dì” Tôi nói một cách chân thành.

“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa… Tôi đã phát hiện ra khi nhập vào cơ thể của cô” Bà nói tiếp: “Hóa ra cô là người có bát tự thuần âm và mệnh cách cứng cỏi”

“Vâng” Tôi cảm nhận thấy đáy lòng Hạ Văn Tình đang chấn động, không khỏi thắc mắc: “Có chuyện gì sao?”

“Anh trai tôi Thừa Ảnh, chính là sư phụ của Phong Nhi ấy, có từng hỏi cô chuyện gì không?” Bà do dự nói.

Khi bà ấy nhắc tới, tôi mới nhớ ra đại sư Thừa Ảnh quả thực đã từng hỏi tôi.

“Ông ấy hỏi tôi về chuyện xuất thân” Tôi không thể nén được nỗi hoài nghi: “Dì có biết điều gì không?”

“Nếu anh ấy đã hỏi rồi, vậy chắc là không phải.” Hạ Văn Tình thất vọng lầm bâm một minh, sau đó nói với tôi: “Thực sự không dám giấu cô, nhà họ Hạ chúng tôi luôn tìm kiếm một cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi”

Tôi sững sờ.

Nhà họ Hạ cũng đang tìm một cô gái như thế?

“Cô yên tâm” Dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, Hạ Văn Tình nói: “Không phái chúng tôi muốn tìm cô, mà là tìm một cô gái trùng hợp lại giống với cô, là người có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi”

Tôi càng ngạc nhiên hơn.

Tôi nhớ Tiết Xán từng nói, người có mệnh cách và bát tự giống tôi, cả ngàn năm, thậm chí cả chục ngàn năm cũng rất hiếm gặp, chẳng lẽ trên thế giới này còn có một cô gái khác như thế sao?

Tôi còn đang suy tư về điều đó, Tiết Xán đã mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Có thể siêu độ được chưa?” Hạ Văn Tình liếc mắt nhìn Tiết Xán một cái, bà mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng rồi vẫn chỉ lắc đầu.

“Làm phiền đại nhân Tiết Xán” Bà khẽ nói rồi rời khỏi cơ thể tôi.

Miệng Tiết Xán bắt đầu lầm bầm, chẳng mấy chốc, thân thể của Hạ Văn Tình từ từ phai mờ.

Khi đã sắp tan biến, bà châm chậm nhìn về phía tôi và mở miệng.

Cùng lúc đó, một giọng nói hư vô mờ ảo vang lên bên tai tôi. “Cô An, hy vọng cô có thể được hạnh phúc”

Vành mắt tôi đỏ hoe, tôi cần môi gật gật đầu.

Hạ Văn Tình mim cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Phong trên giường bệnh, nước mắt chảy dài.

“Hẹn gặp lại con, Phong Nhi” Tiết Phong nãy giờ đã khóc lóc đến không còn hình tượng.

Cuối cùng, thân thể của Hạ Vãn Tình hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cũng rơi.

Chính bản thân tôi cũng không biết, mình đã khóc vì điều gì.

Người nhà họ Tiết nhanh chóng có mặt, trong đó có cả Tiết Ngạo Thiên, Tiết Phong hơi lạnh lùng với bọn họ.

Người nhà họ Tiết cũng đã tới, tôi và Tiết Xán bèn rời khỏi bệnh viện.

Trên đường quay về nhà, Tiết Xán vẫn lặng lẽ không nói gì.

Còn trong lòng tôi lại khó chịu như có tới mấy trăm con kiến đang bò.

Tiết Xán có ý gì đây, hẳn tính làm bộ như không nghe thấy Hạ Văn Tình nói gì sao? Giá vờ như không biết tôi thích hẳn?

Tôi do dự mãi, rốt cuộc cũng thử lên tiếng: “Chuyện kia… Tiết Xán, lúc đì Hạ nhập vào người tôi, không nói gì kỳ quái với anh đó chứ?” Tiết Xán nhìn xuống tôi, mắt hẳn như lóe lên thứ gì.

“Em sợ cô ta nói cho tôi biết điều gì?” Hản hỏi lại.

Tôi cười ngượng ngùng: “Chẳng hạn như nói cho anh biết người tôi thích là ai” Tôi hơi hồi hộp nhìn Tiết Xán.

Nhưng hản chỉ hướng ánh mắt sang chỗ khác và nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

“Cô ta không nói gì” Hắn thản nhiên đáp: “Em yên tâm”

Tâm trạng của tôi lập tức chìm xuống đáy vực.

Tiết Xán, hắn đang thực sự muốn giả vờ không biết? Suốt quãng đường trở về nhà, chúng tôi cũng không nói gì nữa ‘Về đến nhà, tôi còn chưa đi lên đã nhận được điện thoại của.

Phương Tình.

“Tố Tối Tớ buồn quá. Mau tới gặp mặt chút đi!” Phương Tình nói to trong điện thoại.

Hiện tại tâm trạng tôi cũng không tốt, càng không biết phải làm thế nào đối mặt với Tiết Xán, tôi lập tức đáp lại: “Được thôi, mau gọi Hồng Hà đi nữa” “Được, lát nữa gặp ở quán cơm nhỏ trước cổng trường nhé!” Tôi cúp điện thoại, rồi rụt rè nói với Tiết Xán mình muốn đi ăn cơm với bạn bè.

Khác với mọi lần, Tiết Xán lại lập tức đồng ý.

‘Sau khi hẵn xuống xe, tôi bảo tài xế chạy thẳng tới cổng sau của trường học, xuống xe đi bộ về phía quán cơm đã hẹn.

Sau khi tôi, Phương Tình và Hồng Hà gặp mặt, Phương Tình không nói hai lời đã gọi một đống bia.

“Cậu làm sao thế?” Hồng Hà cau mày.

“Còn không phải tại đám nhân viên quèn kia sao” Phương Tình vừa uống vừa oán giận: “Tớ làm thân trâu ngựa cả ngày, bọn họ còn ngồi nói xấu sau lưng tới”

“Thôi mà, người như thế không đáng để cậu tức giận” Hồng Hà an ủi: “Cậu nói xem có phải không, Tố Tố?” Hồng Hà vừa nhìn về phía tôi thì đột nhiên ngẩn cả người.

Bởi vì cô ấy phát hiện ra, tôi lại còn uống nhiều hơn cả Phương Tình Tôi thậm chí còn không đáp lời cô ấy, chỉ nghe tai này ra tai kia, rót bia ùng ục.

Thực ra tôi rất ghét uống rượu, bởi vì tửu lượng của tôi không tốt, nhưng lúc này tôi lại thật sự rất muốn uống.

Mọi người đều nói mượn rượu giải sầu, có phải tôi uống say.

rồi sẽ quên hết chuyện của Tiết Xán? Cả Phương Tình cũng bị tôi dọa, cô ấy giật lấy chai bia của tôi, kinh sợ nói: “Tố Tố, cậu làm sao vậy?” Tôi vừa ngẩng đầu, đã thấy bóng dáng Phương Tình và Hồng Hà ở trước mặt chất chồng lên nhau.

Tửu lượng của tôi thật sự kém, hôm nay uống nhiều như vậy, thoáng cái đã say rồi Vậy là ba người chúng tôi đến cơm cũng chưa kịp ăn, hai người họ đã phải đưa tôi về.

“Tố Tố, bây giờ cậu đang sống ở đâu thế?” Phương Tình sốt ruột hỏi: “Cậu không ở ký túc xá, cũng rời khỏi nhà họ An rồi, cậu nói cậu thuê phòng ở đâu cơ?” Tôi lắc đầu, miệng lẩm bẩm.

“Không thể nói… Tớ không thể nói…” “Có gì mà không thế nói!” Hồng Hà nóng nảy: “Cậu có bạn cùng phòng hả?” “Bạn cùng phòng? Ha ha..” Tôi nở nụ cười, nghĩ tới Tiết Xán liền lớn tiếng nói: “Coi như có…” “Vậy chúng tớ sẽ gọi điện cho cô ấy” Hồng Hà quyết định rất nhanh: “Phương Tình, cậu lấy điện thoại di động của cậu ấy, tìm xem người liên lạc gần nhất gì đó.” Phương Tình lập tức lấy điện thoại di động ra, liền thấy cái tên đầu tiên là Tiết Xán.

“Tiết Xán? Cái tên này nghe quen quá” Phương Tình lầm bầm một câu rồi bấm gọi, thuận tay nhấn mở loa ngoài.

“Alo” Chẳng mấy chốc, giọng nói quyến rũ của Tiết Xán đã vang lên từ trong điện thoại.

Phương Tình và Hồng Hà lập tức bối rối, khiếp sợ nhìn nhau.

Hai người họ không trả lời, Tiết Xán ở đầu dây bên kia lập tức mất kiên nhẫn.

“An Tố!” Hản gầm nhẹ: “Rốt cuộc em đang ở đâu?” “Chuyện này…” Phương Tình run rẩy lên tiếng: “Chúng tôi đang ăn cơm thì Tố Tố uống say, anh có biết nhà cô ấy ở đâu không? Có tiện tới đón cô ấy được không?”   Tiết Xán yên lặng một lát rồi nói: “Địa chỉ.” Phương Tình vội vàng cuống quýt nói.

Hơn mười phút sau, một chiếc Bentley dừng lại trước mặt chúng tôi.

Phương Tình và Hồng Hà nhìn thấy chiếc xe này liền há hốc mồm kinh ngạc, thật sự có thể nhét vừa hai quả trứng gà.

Lúc bọn họ thấy Tiết Xán bước xuống từ trên xe, Hồng Hà hít ‘vào một ngụm khí lạnh.

“Phương Tình..” Cô chọc chọc Phương Tình, run rẩy nị rồi cậu gọi điện thoại, nhìn thấy tên anh ta là gì?” “Là Tiết Xán, sao vậy?” Hồng Hà lại hít vào một hơi khí lạnh.

“Tớ nhớ… đây là Chú tịch mới của tập đoàn Tiết Thị đó” Lúc này tôi đã không thể đứng vững, tựa vào người Hồng Hà ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Xán ở trước mắt, tôi chẳng những không sợ mà còn nở nụ cười ngây ngô.

“Tiết Xán! Sao anh lại tới đây?” Tôi say khướt nói.