Chết tiệt!
Tôi đáng ra phải nghĩ tới chuyện này, tôi đã bịt tai mà vẫn còn bị điều khiển như vậy thì Tiết Xán trực tiếp nghe tiếng hát đó, chắc chẳn sẽ phải chịu nhiều ảnh hưởng hơn so với tôi.
Tôi nhéo mạnh vào bắp đùi của mình, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho bản thân hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi bò tới bên cạnh Tiết Xán, phát hiện hản đang bấu chặt vào phiến đá ngầm, lòng bàn tay cũng đã chảy máu, gương mặt hắn căng lên giống như đang phải chịu nỗi đau rất lớn.
Chưa bao giờ tôi thấy Tiết Xán như vậy. Tôi hoảng sợ, vội vàng tiến tới bịt tai hắn lại.
“Tiết Xán! Mau tỉnh lại đi! Đây chỉ là ảo giác thôi! Đừng để bị khống chế!”
Tiếng hét của tôi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tiết Xán.
Hắn ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía tôi.
Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giống như bị choáng ngợp bởi một thứ cảm xúc không tên. Hắn vật lộn trong nỗi đau khổ và sự xúc động, đôi mắt ánh lên thứ biểu cảm tôi chưa từng nhìn thấy.
Tôi sững sờ.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của Tiết Xán khẽ hé mở.
“Uyển Uyển.. ”
Cơ thể tôi đông cứng lại.
Tiết Xán nhìn thấy Uyển Uyển kia trong ảo giác sao? Tôi còn chưa kịp phản ứng, nhưng tình cảm kim nén trong đáy mắt của Tiết Xán như bùng nổ trong nháy mắt. Hắn đột nhiên túm lấy bá vai tôi.
Hắn dùng sức như vậy khiến tôi cảm thấy xương bả vai mình dường như sắp bị hẳn bóp gãy.
“Uyển Uyển! Nàng cuối cùng cũng trở lại rồi?” Tiết Xán hét lên giận dữ với tôi: “Sao vậy hả! Chín trăm năm rồi! Nàng rốt cuộc cũng không trốn tránh nữa ư?” Khuôn mặt hẳn vặn vẹo vì đau đớn, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt đen lại là niềm vui không thể nào che giấu được.
Trái tìm tôi đau đến quặn thắt.
Hắn nhận lầm tôi là Uyển Uyển sao? Một nỗi thất vọng khó nói thành lời giống như sóng biển vỗ vào lòng tôi.
“Tôi khôi phải Uyển Uyển!” Tôi cố nén nước mắt, hét lên với hắn: “Tiết Xán, mẹ nó anh tỉnh táo lại đi!” Nhưng Tiết Xán dường như không nghe thấy lời tôi nói, gương mặt đẹp đẽ tối sầm lại, không ngừng lại gần tôi rồi gầm lên: “Ninh Hoan Hoan! Tại sao nàng lại lừa dối ta! Cả tính mạng ta cũng cho nàng rồi! Nàng còn muốn như thế nào nữa!” Tôi như bị sét đánh, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch trong phút chốc, ngây ngốc ngồi trên tảng đá ngầm âm u lạnh lẽo.
Ninh Hoan Hoan.
Uyển Uyển của Tiết Xán, thực sự là Ninh Hoan Hoan? Là con gái nhà họ Ninh, em gái của Ninh Trác, Ninh Hoan Hoan? Còn có…
Cái gì là mạng sống của ta cũng cho nàng! Chẳng lẽ năm đó Tiết Xán chết một cách khó hiểu trong lúc chiến đấu cùng nhà họ Ninh, là vì Ninh Hoan Hoan sao?
Đầu óc tôi hoàn toàn không thể tiếp thu nhiều tin tức như thể trong một khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn không thể phản ứng gì.
Nhưng Tiết Xán vẫn còn đang đảm chìm trong ảo ánh điên cuồng.
Hắn thấy tôi không nói gi, lại càng bá đạo ôm lấy eo của tôi, không nói một lời mà cúi đầu xuống hôn tôi mãnh liệt.
Nụ hôn mạnh mẽ lạnh lùng trên môi đó thật quen thuộc, nhưng lại khiến tôi đau đớn tới run rẩy.
Không! Đừng hôn tôi…
Đừng hôn khi anh đang coi tôi là Ninh Hoan Hoan! Tất cả những nỗi ấm ức, không cam lòng trong lòng tôi nhanh chóng bùng phát dưới tiếng hát du dương và kỳ dị của Giao Nhân, chúng vỡ òa trong nháy mắt, đánh tan mọi sự ngụy trang và tự lừa dối của tôi.
Gần như không cần phải vắt óc suy nghĩ, tôi giơ tay và tát vào má của Tiết Xán.
Chát! Âm thanh lanh lảnh như xé toạc tiếng hát du đương xung quanh, tôi thấy gò má của Tiết Xán bị tôi đánh đó hồng lên, vẻ mặt mê man điên cuồng cũng lập tức tỉnh táo lại một chút.
Tôi kìm nén nước mắt lưng tròng, càng ra sức bịt tai của hắn lại.
“Tiết Xán, anh đã tỉnh lại chưa hả? Ban nãy đều là ảo giác!” Tôi rớt nước mắt quát lên.
Những tình cám dãng trào mãnh liệt trong đôi mắt của Tiết Xán cuối cùng cũng rút xuống.
Dường như hắn đã nhìn rõ tôi ở trước mắt, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, khẽ gọi: “An Tố?” Lúc này Tiết Xán đã lấy lại được vé lãnh đạm và điềm tĩnh thường ngày, giống như sự kích động ban nãy chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Là cảm xúc ngoài ý muốn chỉ thuộc về Ninh Hoan Hoan. Trái tim tôi hơi quan đau.
An Tố, rốt cuộc mày làm sao vậy? Mày đau lòng khi hắn mất đi lý trí, nhưng hắn đã trở lại binh thường, mày vẫn đau lòng sao.
Con mẹ nó rốt cuộc mày đang chờ mong điều gì hả? Tối cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói với Tiết Xán: “Ban nãy anh bị tiếng ca của Giao Nhân mê hoặc, chúng †a mau đi thôi: Lúc này Tiết Xán mới nhận ra, tay của tôi đang bịt chặt đôi tai của hắn, không thèm bịt tai của mình.
Hắn không khỏi hơi cau mày lại, dùng tay mình bịt lấy tai tôi.
Bàn tay lạnh như băng chạm vào đôi tai nóng bừng của tôi, khiến tôi cảm thấy dường như có dòng điện chạy xet qua cơ thể.
“Chính em cũng phải cẩn thận.’ Hắn khẽ nói.
Tiếng hát mơ hồ của Giao Nhân vẫn văng vẳng bên tai, tâm trí tôi lại hơi ngẩn ngơ, những cảm xúc đè nén trong lồng ngực dường như lại muốn tuôn trào một lần nữa.
Ngay lúc tôi sắp rơi vào tay giặc, sắc mặt của Tiết Xán bỗng nhiên lạnh lùng, hắn nghiêng đầu nhìn đám Giao Nhân đang bao vây xung quanh chúng tôi.
“Tôi vốn không muốn đối đầu với đám cá xấu xí các người, nhưng chính các người tự tìm cái chết, đã vậy thì đừng trách tôi vô tình” Những lời lạnh lùng thốt ra từ đôi môi mỏng của Tiết Xán, mang theo sát ý.
Tôi hoảng hốt, Tiết Xán bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của tôi, để tay tôi tự bịt lấy đôi tai của mình.
“Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi.” Hắn khẽ nói xong liền đứng dậy.
Thân hình cao lớn của Tiết Xán đứng trên rặng đá ngầm, quỷ khí cưồn cuộn, khiến cho Giao Nhân ở bốn phía sợ tới mức.
không tự chủ được mà lùi về phía sau, tiếng hát cũng bắt đầu run rẩy.
Tiết Xán cũng không cho bọn chúng thêm một giây kinh hoàng nào, mà đột ngột giơ tay.
Trong phút chốc, nước biển xung quanh dâng trào dữ dội! Tôi kinh sợ tới trợn tròn mắt.
Tôi biết Tiết Xán rất mạnh, nhưng dường như chưa bao giờ thấy hẳn tung ra toàn bộ bản lĩnh.
Có vẻ như lần này, hần đã thật sự nổi khùng rồi.
Những Giao Nhân kia muốn chống lại, nhưng thân hình của bọn chúng lập tức bị cuốn trôi trong cơn thúy triều khổng lồ.
Tiếng ca im bặt, bọn chúng hoảng hốt giãy giụa muốn lẩn xuống biển.
Nhưng với tính cách của Tiết Xán, nếu hắn đã ra tay thì làm gì có chuyện dễ dàng buông tha cho bọn chúng như vậy.
Hắn nâng tay lên rồi hạ xuống, thủy triều bất ngờ cuộn thành vòng xoáy khổng lồ! Những Giao Nhân đó rõ ràng là con gái của biển cả, nhưng.
giờ phút này lại bị giam cầm sâu bên trong xoáy nước, không thể chống cự được.
Chỉ trong nháy mắt, bọn chúng giống như bị quăng ra khỏi mặt biển bởi một bàn tay vô hình.
Lả tát Âm thanh của vô số máu thịt vang lên, làm tôi sợ tới nỗi gần như hét lên kinh hãi.
Tôi thấy những Giao Nhân kia đã bị Tiết Xán đáp lên bãi đá ngầm sắc nhọn, những phiến đá ngầm xuyên thẳng qua cơ thể của bọn chúng giống như xiên cá.
Mùi máu tươi xộc vào mũi, những Giao Nhân còn sót lại vô cùng tức giận, nhưng trước năng lực mạnh mẽ của Tiết Xán, chúng hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Tiết Xán không thèm quan tâm tới bọn chúng nữa, chỉ bế tôi với gương mặt tái nhợt lên, hắn nhón chân một cái và rời khỏi bãi đá ngầm.
Quay trở lại phòng, tôi thấy Tiết Xán ngồi một mình trên ban công cúa căn hộ, ngẩn người nhìn ánh trăng.
Thân hình mảnh khảnh lười nhác tựa trên chiếc ghế sô pha ở ban công, tùy tiện thoải mái, mang theo vẻ gợi cảm và mê hoặc không thể tả nổi.
Tôi hơi run sợ.
Trong lòng tôi, dường như có thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó.
không ngừng tuôn trào, gần như muốn nuốt chứng lấy tôi.
Tiết Xán có vẻ như đã nhận ra sự xuất hiện của tôi, hản hơi quay đầu lại: “Trở lại rồi sao?” “Ừm” Tôi lắng lặng đi tới bên cạnh và ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách hẳn xa nhất.