Chap 1020
Tôi muốn cùng Hạ Lẫm phát sinh quan hệ, vì vậy tôi định làm chút đồ tráng miệng cho anh ấy, cùng với trà chiều, xem thái độ của Hạ Lẫm đối với tôi lúc này.
Mà anh vẫn cùng Tiết Phong trong phòng , nói cả một tiếng cũng không thấy bọn họ đi ra.
Tôi lo lắng đồ uống sẽ nguội lạnh, nên do dự một lúc, tôi đưa nó cho Hạ Lẫm.
Nhưng lần này, Hạ Lẫm dường như đang cố ý không nhận tâm ý của tôi, không những không ăn đồ giải khát tôi mang đến, thậm chí còn đưa cho Tiết Phong.
Đồ do tôi tự làm, anh lại vậy..
Có lẽ hành động của Hạ Lẫm chỉ là để cho Tiết Phong thấy tình bạn của chúng tôi.
Nhưng theo như tôi cảm nhận thì anh ấy đã không nể mặt tôi chút nào , trước kia tôi dù sao cũng là công chúa, tôi tự mình làm đó chính là trân quý bảo bối.
Dù tôi có nghiên cứu các phong tục bên ngoài sa mạc như thế nào, cũng khó thay đổi được sự cao quý trong xương.
Tâm trí của tôi bị Hạ Lẫm chà đạp, tôi hơi tức giận …
Vừa mới ra khỏi phòng làm việc, liền bất mãn rời đi ra sân sau, mặc cho người hầu ngăn cản, vẫn rời đi.
Khi tôi đi ra ngoài, bầu trời đã gần chạng vạng và mặt trời nghiêng về phía Tây. Ngày hè có xu hướng dài hơn mùa đông, vì vậy tôi không quan tâm đến trời tối tăm.
Ở thành phố lớn lâu như vậy, tôi chưa từng ra khỏi Hạ gia, cũng chưa từng thực sự hiểu rõ ánh đèn của thành phố.
Nhưng tôi bước ra khỏi Hạ gia lần này, không ngờ lại là vì tức giận.
Cơn giận này tôi đã lang thang bên ngoài cho đến nửa đêm.
Xà nữ tộc đêm khuya là yên lặng như tờ.
Đêm ở thành phố thì sôi động hơn .
Và náo nhiệt đến không cách nào lường trước được tình trạng.. Ví dụ, các cuộc đua xe , và những tên côn đồ nhàn rỗi chơi bời, xã hội đen trên đường phố.
Và tôi đã gặp phải bọn côn đồ đường phố.
“Cô bé, đêm khuya lang thang trong con hẻm , cô đơn không thể chịu nổi, chờ anh em ta chăm sóc tốt sao?”
Sau khi rời khỏi Hạ gia, tôi liền ngẩn ngơ đi ra khỏi khu trung tâm náo nhiệt, trước khi còn đang băn khoăn không biết nơi hẻo lánh này là ở đâu, thì đã có một vài người đàn ông ở trong góc chui ra.
Đó là một thanh niên đầu tóc ngắn màu xanh lá cây, răng khỉ miệng nhọn, vẻ mặt nhìn ở trong mắt đều là cảm giác buồn nôn.
Anh ta nói rằng giọng điệu rất giống với những ông chủ mà tôi đã thấy khi bị bán vào hộp đêm.
“Tránh ra!”
Đối với hắn bắt chuyện, ta phản cảm ngay cả nói câu nói đều cảm thấy lãng phí thời gian.
Giọng nói thờ ơ của tôi không những không xua đuổi được gã tóc xanh mà còn khơi dậy một loại tình thú nào đó trong gã và bạn bè gã.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thèm khát là điều không thể tránh khỏi, và tôi ngay lập tức cảm thấy rọn tóc gáy.
“Ừ, cô gái này khá hăng, và giọng nói vẫn ngọt ngào. quay đầu kêu lên nhất định sướng chết chúng ta.”
Người đàn ông tóc xanh lá cây không biết xấu hổ và anh ta đưa tay ra và chạm vào mặt tôi như thể.
Tôi kinh tởm đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh ta và bẻ lại.
Ta không thể hạ gục cương thi, ta không tin ta còn giày vò không được một người bình thường.
“Đàn bà thúi, cô lại dám phản kháng! Ta không muốn quăng chết ngươi.”
Nhưng tôi bất cẩn, có vài người bước ra, không biết làm thế nào, tôi đã bị anh ấy nắm tay trái bẻ tay.
Tôi không ngờ anh ta có thể lbiết chút kung fu, đề phòng , tôi thậm chí còn sử dụng linh lực của mình.
“Ngũ Âm thuật? Nữ nhân biết linh lực?”
Tôi tích lũy linh lực của mình và chuẩn bị thu thập một quả cầu lửa tưởng tượng trong lòng bàn tay để dọa đối thủ.
Bên kia thoáng chút sợ hãi, nhưng linh lực của tôi quá yếu, người ta còn không có bị dọa chạy, linh lực của ta liền bị dùng hết.
Ngọn lửa vụt tắt, người đàn ông tóc xanh lá cây và đồng bọn của anh ta siết chặt tôi .
“Linh lực thế nào? Yếu thành bộ dạng này, cũng liền gả cho ta cưỡi trên người.”
Tên lưu manh tóc xanh có vẻ ghét bỏ người có linh lực, thái độ còn kém hơn trước: “Cô có biết ta ghét nhất cái gì không? là người ỷ vì có linh lực mà bắt nạt ta, ta không vẫy vùng nổi trước những người kia, ta liền đùa chơi chết ngươi! Tiện nhân!”
“
Như người đàn ông tóc xanh nói, anh ta vây quanh tôi trong góc hẻm cùng với bọn côn đồ của anh ta.
Một đôi tay ghê tởm cứ mò mẫm ở trên khắp cơ thể tôi.
Với linh lực cạn kiệt, tôi cào cấu cơ thể họ như điên, và tôi tuyệt vọng kêu cứu.
” Hạ Lẫm, Hạ Lẫm…”
Vào lúc nguy cấp, trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ Hạ Lẫm.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì sao tôi lại rời khỏi Hạ gia trong cơn tức giận như thế.
Hạ Lẫm nói đúng, tôi thật sự rất yếu, yếu đến mức đám lưu manh này cũng có thể sỉ nhục tôi.
“Đồ khốn, các ngươi đều là đồ khốn kiếp!”
Nhìn thấy bàn tay của những người đó sắp thò vào trong quần áo của mình, tôi phẫn nộ đến đỏ mắt, Đan Điền chỗ sâu phút chốc góp nhặt lên sức mạnh vô cùng vô tận, tôi điên cuồng gặm nhấm những ai động vào mình.
Vết cắn ở mọi nơi ?
Tôi ghét sự yếu đuối của mình, tôi ghét sự kém cỏi của mình, tôi muốn trở nên mạnh mẽ.
Lúc này trong đầu tôi chỉ có mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nắm lấy cánh tay của gã tóc xanh, tôi vừa gặm vừa cắn đến chảy máu.
Chất lỏng màu đỏ tươi chảy vào miệng, mùi tanh lan tỏa, tôi không thấy ngấy mà còn thấy hã dạ vô cùng.
“Tiện nhân, dám cắn ta, các huynh đệ giết nàng!”
Đối phương khó thở, nắm lấy tóc của ta liền phải đem ta cưỡng ép trượt chân trên mặt đất..
Họ xấu xa và ghê tởm đến nỗi họ muốn giết tôi ngay tại chỗ.
Có rất nhiều người muốn xúc phạm tôi, bắt nạt tôi, tôi đã cố gắng chống chọi một cách tuyệt vọng, nhưng chỉ nhận được những hành vi tàn bạo nhục nhã hơn của họ.
“Thả ta ra! A-Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”
Y phục trên người đã bị xé rách đến thối rữa, váy dưới bị xốc lên.
Tôi sợ hãi tột độ, kết quả của việc sợ hãi đến tột cùng là đuôi rắn của tôi dần dần thoát khỏi gông cùm, lộ ra trước mặt người khác.
Trong bộ tộc Xà Nữ, đuôi rắn sẽ không dễ dàng xuất hiện, dù là yêu hay hận.
Ở mức độ mà tôi chịu đựng , sự căm ghét còn lớn hơn cả tình người.
Tôi nhìn chằm chằm vào nơi mà đuôi rắn dần dần xuất hiện với đôi mắt đỏ hoe, và nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của những kẻ ác độc đó, và một tia sáng đỏ khát máu chạy qua mắt tôi.
Dù gì thì tôi cũng là thành viên của bộ tộc Xà Nữ, và tôi không thường tức giận, không có nghĩa là tôi đã đánh mất bản chất của loài rắn, trái tim tôi cũng máu lạnh.
Nó giống như bây giờ, tôi đang hiện nguyên hình thân người đuôi rắn, nhìn chằm chằm vào nhóm xã hội đen của thủ lĩnh tóc xanh với sự tức giận.
“Các ngươi, đáng chết!”
Ngay sau khi lời nói của tôi nói ra, tôi đã vung vẩy để lắc đuôi rắn và kết thúc với những kẻ ác độc cố gắng làm nhục tôi.
Những điều kỳ lạ xảy ra vào lúc chạng vạng.
Màn sương trắng che khuất trước mắt, tầm mắt bị sương trắng che khuất, nhất thời mất đi tầm nhìn.
Nhưng vào lúc không nhìn thấy cảnh tượng phía trước, bên tai vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng la hét thất thanh nối tiếp nhau trước khi chết rất kinh khủng và tim tôi đập nhanh.
Tôi không thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh, nhưng tôi có thể mơ hồ cảm thấy âm thanh đó phát ra từ những tên khốn bắt nạt tôi vừa rồi.
Cho đến khi màn sương trắng biến mất, tôi nhìn thấy một màu đỏ tươi chói mắt.
Người đàn ông tóc xanh lá cây, bao gồm cả những người bạn mà anh ta mang theo, không biết lý do gì, có những lỗ lớn kỳ lạ quỷ dị trên ngực của họ.
Cẩn thận kiểm tra liền sẽ phát hiện, bọn hắn ngực trái trái tim đều bị người đào đi. . .