Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 102: Đã lâu không gặp




“Khụ… Cô hiểu lầm rồi” Tôi nhanh chóng đáp: “Ban nãy tôi bị té, chủ tịch Tiết chỉ đỡ tôi mà thôi”

Tôi trợn mắt nói dối, cũng mặc kệ lời giái thích này không đáng tin tới mức nào.

Ngô Vũ chớp mắt và chân thành nói: “Không sao đâu, trợ lí An, tôi sẽ không nói cho ai biết”

Tôi rất muốn đập đầu chết đi.

“Cô hiểu lầm thật mà”

“Trợ lí An, không sao đâu” Ngô Vũ tỏ vé tôi hiểu: “Tôi biết cô sợ lời đồn nhảm trong công ty. Họ đều nói… nói cô được chủ tịch Tiết bao nuôi, nhưng tôi biết không phải vậy! Vừa nhìn là biết chủ tịch Tiết thích cô thật lòng rồi, bao nuôi cái gì chứ!”

Tôi ngẩn ra, rồi cười khổ: “Trí tưởng tượng của cô phong phú thiệt”

Ngô Vũ kiên quyết lắc đầu.

“Mặc dù tôi chưa yêu đương bao giờ, nhưng từ chuyện vừa nãy, tôi vẫn thấy được chủ tịch rất quan tâm cô, chắc chắn là rất thích cô”

Tôi không trá lời nữa, chí hơi thất thần.

Quan tâm?

Quan tâm chắc là có, dù sao thì như hẳn đã nói, tôi là người duy nhất trên thế giới này có sự ràng buộc với hắn.

Nhưng thích ư? Chắc chắn không có.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi cay đẳng trong lòng.

Tôi đột nhiên sững sờ khi nhận ra sự thay đổi cảm xúc của mình…

An Tố, hắn có thích mày hay không, tại sao mày lại quan tâm đến vậy? Chẳng lẽ mày không nên hy vọng hẳn không thích mày, vậy thì hắn mới có thể giải thoát cho mày sớm hơn ư? Tôi hơi hốt hoảng vì những cảm xúc không thể giải thích được của mình. Tôi không dám nghĩ nhiêu mà vội vàng nói với Ngô Vũ: “Chúng ta nên ngủ sớm đi”

Tôi và Ngô Vũ nằm xuống cùng nhau. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Tôi thức dậy vì bị mắc tiểu và định vào nhà vệ sinh, nhưng vừa mới ngồi dậy, tôi sững sờ.

Bên cạnh tôi rỗng tuếch.

Ngô Vũ đã biến mất.

Tôi sợ đến nỗi quên mất cảm giác buồn tiểu.

“Ngô Vũ!” Tôi kêu một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ấy.

Tôi chạy thắng ra bên ngoài, chạy qua cầu nổi và đến bộ phòng Suite, nơi vừa chơi bút tiên thì phát hiện còn vài người đang ở đó uống rượu.

“Trợ lí An?” Họ ngạc nhiên khi thấy tôi mặc đồ ngủ chạy đến.

“Mọi người có thấy Ngô Vũ không?” Tôi nôn nóng hỏi.

“Có thấy. Cô ấy mới đi ngang qua, hình như đi về hướng phòng Suite ban đầu của cổ. Nhưng thấy cô ấy mơ mơ màng màng, kêu mà cỏ ấy cũng không có phản ứng” Nỗi lo lắng trong lòng tôi càng lớn hơn, tôi vội vã chạy về phía bộ phòng Suite ban đầu của cô ấy.

Tôi chạy thẳng đến đó rồi xông vào, nhưng bên trong trống rỗng.

Cô ấy không ở trong phòng mình thì sẽ ở đâu? Khi tôi đang rối như tơ vò thì loáng thoáng nghe thấy giọng Hoàng Bân phát ra từ phòng bên cạnh.

“Ồ, cô chắc chứ? Vậy thì hãy yên tâm, tôi bảo đảm cô sẽ được thoái mái” Tôi đột nhiên bừng tỉnh và xông thắng vào phòng của Hoàng Bân.

May thay, Hoàng Bân không khóa cửa, tôi lập tức xộc thẳng vào trong.

Trong phòng, Hoàng Bân đã cởi áo, còn Ngô Vũ đang nằm nghiêng trên giường một cách lẳng lơ, trên khuôn mặt trong sáng ngày thường giờ đây tràn đầy quyến rũ.

Hoàng Bân thấy tôi thì ngây ra một lúc, sau đó chửi như tát nước: “An Tố, cô tới đây làm gì! Có phải muốn phá hư chuyện tốt của tôi hay không!” Tôi làm lơ anh ta và đi thẳng đến trước mặt Ngô Vũ.

Ngô Vũ lúc này trông đầy quyến rũ, mi mắt khẽ hất, khóe môi hơi nhếch lên, biểu cảm đầy vẻ nhu mì của phụ nữ.

‘Vẻ mặt này vốn dĩ không phải của Ngô Vũ.

Hơn nữa là một nữ quỷ nhập vào người cô ấy.

“Gô hãy mau rời khỏi cơ thể của Ngô Vũ” Tôi lạnh lùng nói.

“Ngô Vũ” mỉm cười đầy mê hoặc, nhướng mày nhìn tôi: “An Tố, đã lâu không gặp” Tôi sững người.

Nữ quỷ này biết tôi ư? “Rốt cuộc cô là ai2” Tôi nhanh chóng hỏi.

“Ngô Vũ” mim cười đặt ngón tay lên đôi môi đó mọng, rồi nháy mắt quyến rũ: “Không nói cho cô biết, tôi còn định cho người nào đó một bất ngờ nữa” Tôi bối rối trước những lời của nữ quỷ. Khi tôi định lên tiếng, Hoàng Bân đã đến túm lấy tôi và lớn tiếng mảng: “An Tố, con mẹ nó cô điên rồi à? Đừng có phá hư chuyện tốt của bố mày!”   Tôi hất tay anh ta ra, sau đó nhanh chóng cắn ngón tay và ấn mạnh xuống trán Ngô Vũ.

Tôi ra tay rất nhanh, “Ngô Vũ” không phản ứng kịp thời, máu của tôi dính vào cô ta.

Ngay sau đó, cô ta hét lên thê thảm và nằm ngọ nguậy trên giường trong đau đớn.

Hoàng Bân sợ hãi khi thấy Ngô Vũ trong bộ dạng này, mặt mày anh ta trở nên trắng bệch.

Vì tiếng hét cúa “Ngô Vũ” quá to, những người ở xung quanh cũng đi qua xem, bao gồm cả Lưu Tử Hạo.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người sợ hãi hỏi: “Ngô Vũ bị sao vậy?” Tôi không để ý tới đám người này mà chỉ giữ chặt “Ngô Vũ”, rồi nặn mạnh ngón tay đang chảy máu! Ngay lập tức, “Ngô Vũ” càng hét thảm hơn, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cô ta đột nhiên ngừng giấy giụa, sau đó.

ngồi thẳng người và nhìn chấm chẵm vào một nơi nào đó phía sau tôi.

Và rồi, “Ngô Vũ” bỗng dưng cười như điên.

“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau. Anh biết đấy, tôi đã chờ đợi anh rất lâu! Rất lâu rồi!” Tôi ngây người.

Nữ quỷ này đang nói chuyện với ai? Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ, cơ thể của Ngô Vũ đã run lên, một cái bóng quỷ màu xanh bay ra khói cơ thể cô ấy.

Tôi nhận ra đó là nữ quỷ mà tôi nhìn thấy lúc mời bút tiên tối nay.

Nữ quỷ váy lam lần chần nhìn Lưu Tử Hạo, trong mắt tràn đầy thù hận, nhưng vì kiêng dè máu của tôi nên đã nhanh chóng bay ra khỏi cửa sổ.

Cùng lúc đó, vẻ mặt của Ngô Vũ trở lại bình thường, cô ấy mềm nhũn người ngã xuống giường và run lẩy bẩy.

“Cô ổn chứ?” Tôi lo lắng đỡ Ngô Vũ dậy.

Ngô Vũ òa khóc và lao vào vòng tay tôi.

Khắp người Ngô Vũ đầy mồ hôi, vẻ mặt yếu ớt tái nhợt, có vẻ như đã bị tổn thương do quỷ nhập.

Tôi nhìn Ngô Vũ bình tâm lại mới hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Khi thấy mọi người trông cực kỳ nghi hoặc, Ngô Vũ run rẩy chậm rãi nói.

“Tôi đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy lạnh người nên thức.

dậy, nhưng sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện… tôi không thể khống chế cơ thể của mình… Cảm giác như có một người khác ở trong cơ thể của tôi!” “Cô bị quỷ nhập” Tôi gật đầu.

Mọi người xung quanh sợ tái mặt khi nghe thấy lời của tôi.

“Tôi bất giác đi đến phòng này… sau đó… sau đó nữ.

kia lại dùng cơ thể của tôi..” Ngô Vũ tiếp tục nói, bừng: “Dùng cơ thể của tôi để quyến rũ Hoàng Bân..” ữ quý đỏ       Nói tới đây, cô ấy bật khóc.

‘Sắc mặt Hoàng Bân trở nên khó coi, anh ta mắng: “Hai người các cô bớt kẻ xướng người họa (1) gạt người lại cho tôi! Ngô ‘Vũ, con mẹ nó cô cố tình đùa bỡn tôi đấy hả?” “Tôi nói thật!” Ngô Vũ khóc tợn hơn nữa.

“Bớt nói vớ vẩn lại cho tôi!” Hoàng Bân vẫn không tin, bèn quát: “Nếu cô thực sự bị nữ quỷ nhập, vậy cô ta đến quyến rũ tôi để làm gì?” “Đương nhiên là để hút dương khí cúa anh” Tôi lạnh lùng nói: “Anh không biết quỷ làm tình với người là có thể hút dương khí của đối phương hả?” Hoàng Bân tái mặt, cuối cùng không nói nên lời.

(1) Kẻ xướng người họa: Một người nói, một người hùa theo.