Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 9




Mấy ngày gần đây Phil ăn uống rất tốt, người đã cao và béo hơn không ít, cũng bắt đầu nhìn ra được những nét giống hai người, đứa trẻ lớn lên tựa như gió thổi, từng ngày từng ngày càng trở thành một đứa trẻ thông minh, Phil bây giờ mập lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, đôi mắt to tròn tựa như nai con di truyền từ mình, đôi lông mi thật dài tựa như hai cây quạt nhỏ nhẹ nhàng xòe ra trên đôi mắt xinh đẹp đó, đáng yêu không sao phủ nhận được. Lúc nó cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, quả thật là một nhóc con đáng yêu.

Quần áo của thế giới này rất phát triển, phát triển hơn Trái đất thế kỷ 21 nhiều không sao tả nổi, quần áo đủ loại miễn là bạn nói với nhà sản xuất là sẽ có, thậm chí nếu bạn không nói ra, nhà thiết kế cũng sẽ làm ra. Nhưng dù có nhiều quần áo như thế, Kỷ Hiểu Ngạn lại vẫn luôn mong mỏi có một nhà thiết kế nào đó dựng lên một xưởng làm quần áo vật nuôi thủ công. Nơi này sẽ có một cái tên vừa đáng yêu vừa rõ ràng — yêu động vật, tên cũng như nghĩa, nơi đây sẽ làm ra những bộ quần áo đáng yêu cho thú cưng.

Hơn nữa, quan trọng nhất là nơi đó sẽ sản xuất ra những bộ quần áo không chỗ nào là không chất lượng.

Hiện tại Kỷ Hiểu Ngạn đang cầm trên tay một bộ trang phục đang hợp thời nhất, đây là một bộ quần áo gấu trúc đỏ, lông xù, cả bộ chỉ có hai màu trắng đen, áo thì lót một màu trắng tinh, chỉ có vị trí tay, chân, cổ và mũ là có màu đen, trắng đen tinh khiết đối lập lẫn nhau, càng tô vẽ thêm vào nét đẹp của bộ quần áo, thoạt nhìn, nó thật sạch sẽ, lại càng đáng yêu, cũng càng tô điểm thêm vẻ đẹp ngây thơ, xinh xắn của con gấu trúc.

Kỷ Hiểu Ngạn cầm bộ quần áo trong tay bước đến bên giường, nhìn con nằm trên giường ngậm ngón tay cái, bộ dạng chưa tỉnh ngủ chảy nước miếng, “A ha” một tiếng nở nụ cười.

Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, chỉnh lại góc chăn cho con, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ đến đỏ bừng của con một cái rồi đứng dậy bỏ đi, lúc Kỷ Hiểu Ngạn đứng dậy, Phil chợt tỉnh, nhìn ba ba bên cạnh mình đứng dậy bỏ đi, lật tức dang hai tay kêu “A, a, a” với Kỷ Hiểu Ngạn.

Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy tiếng kêu, quay đầu nhìn đứa con trai của mình vừa tỉnh đã bướng bỉnh, hắn dừng bước, xoay người ngồi xuống cạnh giường Phil lần thứ hai.

“Tỉnh rồi sao, bé cưng, hôm nay con ngủ nhiều quá, khiến ba ba còn tưởng con đã biến thành một con heo nhỏ thích làm biếng rồi chứ.” Kỷ Hiểu Ngạn vừa nói vừa xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn vì vừa mới tỉnh ngủ nên còn chưa khỏi đỏ ửng của con trai.

“A a, a a” Phil như hiểu được lời cha mình, kêu lên kháng nghị và mở to đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kêu a a với người cha đang vuốt mặt mình.

Thấy con mình đáng yêu như thế, Kỷ Hiểu Ngạn nhanh chóng ôm lấy đứa con đang kêu oa oa kháng nghị với mình, ôm vào trong ngực, dùng sức cọ cọ.

“Sao con lại đáng yêu thế chứ? Ôm nào, cục cưng nhỏ của ba ba!!” Nói xong mổ luôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Phil vài nhát.

“Bảo bối, hôm nay ba ba có quà cho con nè.” Nói đoạn, Kỷ Hiểu Ngạn cầm bộ quần áo gấu trúc đỏ nhỏ vừa bị mình tùy tiện đặt sang một bên lên.

“Dễ thương không? Đây là món quà ba ba tặng cho con đó! Đáng yêu thật đó nhỉ, con cũng muốn mặc đúng không?” nhìn cái tay nhỏ bé của Phil không ngừng kéo bộ quần áo trên tay mình, Kỷ Hiểu Ngạn đùa cợt nói.

Thật ra bộ quần áo này đúng là do Kỷ Hiểu Ngạn đặc biệt mua cho Phil, lựa chọn kĩ lắm, thật ra còn có hơn mười bộ quần áo khác nữa, nhưng tiền mua quần áo lại không phải là của Kỷ Hiểu Ngạn mà là tiền của Leblan.

Xài tiền của Leblan, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn cũng chẳng có bất kì gánh nặng nào, dù sao Phil cũng là con của Leblan, chi một chút tiền này cho con thì có đáng là bao, huống chi sau khi ly hôn hai người sẽ không có bất cứ một mối quan hệ nào với nhau cả, hơn nữa bản thân mình cũng chẳng thể lấy bắt cứ một đồng tiền mang danh bồi thường nào từ chỗ Leblan, bản thân thì chẳng đáng lo, cái quan trọng là Phil cơ, cho nên hắn chỉ có thể dùng chút thời gian này mua cho con mình một số yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt sau này.

Nghĩ đến ly hôn, Kỷ Hiểu Ngạn lại nghĩ đến cái nhiệm vụ ly hôn của hệ thống kia, nhiệm vụ thưởng cho Kỷ Hiểu Ngạn khá nhiều thứ hấp dẫn, đặc việt là cái đĩa quay may mắn lớn kia. Trước giờ Kỷ Hiểu Ngạn chưa từng hỏi hệ thống xem nội dung của đĩa quay là cái gì, chỉ biết nếu có chuyện, thì việc kiếm được một cái dĩa quay như thế là khá khó, có vài người chơi, cả đời cũng chẳng được hệ thống thưởng cho cái đĩa quay nào. Cho đến khi chết rồi vẫn chả biết đĩa quay may mắn nó có hình dạng ra sao.

Kỷ Hiểu Ngạn luôn luôn nghĩ đến đĩa quay may mắn lớn hệ thống thưởng cho, căn bản chẳng hề nghĩ xem sau khi nhiệm vụ thất bại thì sẽ lo liệu như thế nào.

Thời gian ly hôn một tháng đối với tương lai rất khó khăn, nếu không đúng dịp gặp phải một ít thiên tai, ngày nghỉ, công việc sẽ trở nên bận rộn không kể xiết. Do thủ tục ly hôn trong tương lai rất phiền toái. Không chỉ phải qua 10 thủ tục, mà mỗi thủ tục đều cần đối bên cùng kí tên mới có thể tiến hành, không thể thực hiện đồng thời các thủ tục, chỉ sau khi kí tên lên các văn kiện mới có thể tiếp tục, sau khi kí xong toàn bộ mới bắt đầu kiểm tra đến các thông tin khác. Cũng bởi ly hôn khó khăn như thế, các cặp vợ chồng liên bang nếu thật sự không thể sống với đối phương được nữa, mới quyết định ly hôn, bởi sau khi ly hôn mọi chuyện sẽ được xác định, không như vợ chồng ở thế kỷ 21, chỉ vì xúc động hay một chút mẫu thuẫn nhỏ cũng kéo nhau đi ly hôn, qua không bao lậu lại dắt nhau đi tái hôn, đem hôn nhân biến thành trò đùa.

Nhưng bất kể nơi đâu cũng sẽ tồn tại đặc quyền giai cấp, mà Leblan chính là thuộc giai cấp có đặc quyền, hắn tuy rằng không thể làm xong thủ tục ly hôn trong một ngày, nhưng bảo xong trong nửa tháng thì lại rất đơn giản, dù sao việc này cũng là giúp hắn giảm bớt đống thời gian lãng phí cho việc chờ đợi các thủ tục trôi qua.

Nhiệm vụ một tháng ly hôn này đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói là vô cùng thừa thãi, trừ khi Leblan tự mình không chấp nhận ly hôn, nhưng chuyện này làm gì có khả năng? Nghĩ thôi cũng biết không có khả năng rồi. Thế nên Kỷ Hiểu Ngạn chỉ cần ngồi chờ lần kí tên cuối cùng, kí xong chữ cuối cùng là hắn có thể nhận phần thưởng của mình rồi.