Một mình ngồi trên giường, Tiểu Phong chơi mệt đã lăn ra ngủ bên cạnh, Lộ và Hạ Tả vốn muốn ở lại chăm sóc mình nhưng đã bị Kỷ Hiểu Ngạn khuyên nhủ về rồi. Vì thế nên căn phòng mới sáng nhìn còn thấy nhỏ hẹp, nay đã trở nên rộng rãi, cả không gian rộng như vậy chỉ còn hai cha con Kỷ Hiểu Ngạn và Tiểu Phong.
Không có người ngoài ở đây, Kỷ Hiểu Ngạn không thể không nhớ lại những chuyện của Leblan, lúc sáng khi mọi người còn ở đây, vì không muốn mất mặt, hắn mới bày ra bộ dáng chẳng hề gì. Nhưng ngay khi nghe thấy câu: Leblan mất tích rồi, nội tâm hắn đã không thể che dấu nổi sự bối rối.
“Tiểu Phong, con nói xem cha con đi đâu mất rồi?” Nhìn đứa con đang say ngủ, Kỷ Hiểu Ngạn thấp giọng hỏi.
Có lẽ bóng đêm tịch mịch dễ dàng khiến người ta nhớ lại những chuyện trước kia, hay là do chứng u buồn tiền sản của mình? Hắn đã nhiều lần nhớ lại thứ tình cảm cháy bỏng đối với Leblan trước đó của mình.
Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ, vì sao mình lại mê muội, cuồng si thích Leblan đến vậy, thích đến độ thâm nhập cả vào trong cốt tủy. Thích đến độ biến thành một tên ti tiện.
Vươn tay vuốt ve cái bụng hơi to, trên mặt hắn nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười ấy đã đuổi đi sự buồn bực, lo lắng vốn đang ngự trị trong mắt hắn.
Khi biết trong bụng mình có thêm một đứa trẻ, thật ra ngoại trừ sự kinh ngạc ngắn ngủi lúc đầu, còn lại Kỷ Hiểu Ngạn đều chờ mong nó.
Nhàn rỗi nhìn xuống dưới, lúc không có người khác, hắn thường xuyên vuốt bụng mình ngẩn người. Thường xuyên nhịn không được mà nghĩ: Đứa trẻ này lớn lên dáng vẻ sẽ thế nào? Nó sẽ giống ai? Sau này nó thế nào? Nó có thấy buồn vì cha và ba ba nó không sống cùng nhau không?…
Mỗi khi nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn sẽ nhịn không được tự phỉ nhổ mình —— đã nhất quyết buông tay với đoạn tình cảm này, sao giờ vẫn còn có ý nghĩ như thế? Ai…
Ca thán xong, đổi một góc độ khác nghĩ về chuyện của con, Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được bắt đầu lo lắng, đứa nhỏ này sẽ khỏe mạnh chứ? Đứa nhỏ này liệu có thể an toàn sinh ra một cách tự nhiên từ bụng mình hay không? Không nên trách hắn nghĩ bây bạ, do chuyện xảy ra hôm qua, hắn đã sâu sắc hiểu được hôm qua mình nguy hiểm đến mức nào rồi, để giữ được sự bình an vô sự cho mình như lúc này, bệnh viện đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
【Chủ nhân, cậu đừng lo lắng, có tôi ởđây, mấy chuyện này đều là vấn đề nhỏ. 】Cái giọng êm dịu của Tiểu Phúc vang lên. Mà quả thật sự thật đúng là như thế, hiện nay Kỷ Hiểu Ngạn có thể hồi phục nhanh chóng, ngoài nhờ kỹ thuật cao siêu của bệnh viện tương lai ra, quan trọng hơn cả chính là nhờ những thứ thuốc Tiểu Phúc lấy được từ hệ thống.
【Tiểu Phúc, cưng đều gọi chủ nhân nữa, nghe kỳ quá, cưng có thể…gọi ba ba đi?】, giọng của Tiểu Phúc rất êm tai, nhưng giọng của nó trước đây dù tốt đến mấy cũng khiến người nghe không thể cảm thấy một chút cảm xúc nào trong đó. Lúc đó nó luôn gọi Kỷ Hiểu Ngạn là chủ nhân, hắn cũng chẳng thấy gì, chỉ cảm thấy cách gọi đó khiến người nghe feel vui sướng. Cơ mà hiện tại, nó dùng cái giọng trẻ con non nớt kêu chủ nhân, thật sự khiến hắn cảm thấy như đang ngược đãi nhi đồng…
Vốn muốn Tiểu Phúc kêu mình là anh, cơ mà khi ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn dừng trên người con mình, cái cách gọi “anh lớn” này thật sự hắn không tiếp nhận nổi.
【Tôi còn lâu mới gọi anh là ba ba, anh đừng hòng chiếm tiện nghi tôi. Hừ!】 Tiểu Phúc hừ lạnh một tiếng, từ không trung xuất hiện một cái hình chiếu ảo lớn, nó đang giận dữ trừng mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, khiến đầu óc Kỷ Hiểu Ngạn lơ mơ. Hệt như thể mình đâu có làm gì chọc đến nó đâu? Sao đang tốt đẹp, tự dưng mặt lại đổi sắc thế?
“Được rồi! Cậu muốn gọi gì thì gọi thế! Chỉ cần đừng gọi chủ nhân linh tinh là ok.”
【Được! Để tôi nghĩ….】Tiểu Phúc cố tình bày ra bộ dạng thâm trầm suy nghĩ. Nhưng nó đâu biết, càng làm vậy trông nó càng đáng yêu.
【 Hiểu Ngạn, ừ! Tôi quyết định kêu cái này, ha hả a! 】Tiểu Phúc vỗ vỗ tay nói, không do dự nói ra đáp án, nó vốn đã muốn gọi vậy lâu rồi.
“Cậu thật sự không dùng tên này được đâu, nhóc con nhỏ tí thế mà gọi thẳng tên tôi thế nào được?” Cố ý nói như vậy, người nào đó thật ra chỉ muốn đùa giỡn đứa nhỏ béo trắng trên không trung kia thôi.
【Anh nói gì cơ? 】Tiểu Phúc bay đến bên người Kỷ Hiểu Ngạn, cái tay nhỏ bé mũi mĩm nắm chặt cái eo đầy thịt của mình, hai mắt mở lớn nhìn là biết nó đang không vui.
【Hừ! Tôi đây lớn hơn anh nhiều tuổi lắm đó, năm nay tôi đã hơn trăm tuổi rồi đó, nhóc con】 Nói xong câu này, cu cậu cũng bỏ đi.
Không phải chứ? Hơn một trăm tuổi? Nhìn vô luận là tâm hồn hay vẻ ngoài cũng cỡ nhóc con 3 tuổi mà. Kỷ Hiểu Ngạn không phúc hậu nghĩ: Liệu có phải…yêu quái trăm tuổi không ta?
Đoán đúng rồi…
Trước khi ngủ dùng thêm một bình thuốc diều dưỡng hệ thống mới đưa. Thân thể cảm thấy thoái mái hơn không ít so với trước.
Nhắm mắt lại, màn đêm yên tĩnh, không có bất luận tiếng động gì, Kỷ Hiểu Ngạn lại thấy khó ngủ. Trong đầu hiện lên bộ dạng chiến đầu của Leblan mà hắn thấy được trước kia.
Mong rằng anh có thể an toàn trở về, tuy chúng ta không thể sống cùng nhau, nhưng tôi không hy vọng bé con sau này không có người thân để thương yêu nó.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thoáng qua bụng mình trong bóng tối, mỉm cười nói với nó một câu: “Ngủ ngon.”
Giống Kỷ Hiểu Ngạn bên này khó có thể ngủ say, Cù Vân Tâm bên kia cũng đang khó ngủ.
Do Leblan gia nhập nên cùng một thời gian vốn là Cù Vân Tâm bị phái đi tiên phong cho chiến trường đầu tiên, nay đã đổi thành người dẫn quân tiên phong là Leblan.
Hơn nữa, tất cả mọi người trong quân bộ đều không dự liệu được rằng chiến tranh lần này không chỉ là cuộc chiến giữ họ và người hành tinh Rod, mà phía sau lũ Rod, còn có một thế lực mạnh hơn chống lưng.
Vận dụng toàn bộ thế lực quân bộ Liên Bang, cho đến hiện tại Cù Vân Tâm vẫn chưa điều tra rõ cụ thể tình huống của tổ chức Thần Triệu. Mỗi khi xâm nhập được thêm một bước, dữ liệu lại bị mang đi khiến bọn họ xoay một vòng hoặc tiếp nhận tư liệu giả. Không cần giải thích quanh co gã cũng biết, điều này chứng minh trong Liên Bang có không ít gián điệp của Thần Triệu, hơn nữa trong các cơ quan cấp cao cũng có người của chúng.
“Phó quan Ireland, chuyện gì đã xảy ra lúc thiếu tướng Leblan mất tích?” Cầm báo cáo trong tay, Cù Vân Tâm thản nhiên trách cứ Ireland đang đứng một bên.
Phó quan vốn là cấp cao nhất quả binh sĩ quân phụ đạo, cũng là….một người bảo hộ. Tuy rằng không có nói rõ, nhưng hiện tại sự tồn tại của phó quan ở Liên bang chính là như vậy.
Leblan chỉ có duy nhất một phó quan, tức là chức trách bảo vệ an nguy của Leblan là của Ireland. Cơ mà….giờ thiếu thướng không thấy đâu trong khi phó quan vẫn sờ sờ đứng đây….
“Tôi xin lỗi…” Bạn thân mất tích ngay trước mắt mình, nhưng mình lại bó tay không có cách gì, sự tự trách trong lòng Ireland đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
“Từ hôm nay trở đi cậu phải đi cùng tôi, làm một phó quan, sau khi thiếu thướng Leblan trở về thì cậu phục chức.” Hoài nghi nhìn Ireland đang cúi đầu, Cù Vân Tâm hoàn toàn không tin tên phó quan luôn ở cạnh Leblan này lại thoát được, không bị đường hầm thời gian cuốn đi.
“Hiểu rồi.” Cư nhiên —— bị nghi ngờ? Cũng phải, nếu mình là Cù Vân Tâm cũng sẽ hoài nghi phó quan. Dù sao chuyện như vậy dạo này xảy ra không ít!
Nếu không phải vì cứu mình, Leblan căn bản sẽ không bị cuốn đi. Người bị đường hầm thời gian hút có mấy ai có thể đi ra chứ? Không nói đến chuyện đường hầm sẽ đem người đó đến đâu, chỉ xét nguyên lực từ trong đường hầm —— đã đủ hại người rồi…, mình là một phó quan, lại trở thành nguyên nhân khiến cho trưởng quan mất tích, bị nghi ngờ cũng đáng!
“Trung úy Lý Hưng.” Chiến trường chính là nơi thuộc về tướng quân, tuy rằng không có thiếu tướng Leblan và trung tướng Cù Vân Tâm thì tốc độ tăng hàm nhanh một cách biến thái như vậy cũng là chuyện bất thường, từ hai tháng từ một tiểu binh nho nhỏ đã trở thành trung úy Lý Hưng, người bình thường sao có thể làm được.
“Phó quan Ireland? Anh đây là?” Nhìn người cầm tư liệu, Lý Hưng có chút kinh ngạc, tuy rằng lúc này trong quân đội đã có một bộ phận không hề nhỏ tung tin: Ireland là gián điệp dẫn đến thất bại lần này. Nhưng…Lý Hưng vẫn cảm thấy đây là tin vịt vớ vẩn.
“Ha ha! Tôi còn có việc, đi trước, cậu cứ thong thả!”
“Ừ. Anh đi trước đi!”
Lý Hưng nhìn bóng dáng chậm rãi của Ireland, có chút tiếc nuối lác lắc đầu, đứng đó hít một hơi một mới bỏ đi. Tiếc quá a!…
“Cốc cốc cốc.”
“Tích…”
Cửa tự động mở ra, Ireland dùng biểu tình nghiêm túc bước vào.
“Bôp…”, một tiếng, giày gõ trên sàn, một kiểu chào theo đúng nghi thức quân đội.
“Báo cáo.”
“Chuyện gì?”
“Đã tìm được tư liệu.” Duỗi thẳng hai tay, Ireland đưa tài liệu trong tay cho một phó quan khác đang vươn tay chờ nhận.
Sau đó nhìn vị phó quan nọ đi sang một gian phòng khác, theo thói quen tìm được vị trí quen thuộc của mình, ngồi thẳng tắp, đó là bộ dạng tùy thời chờ được giao nhiệm vụ, hoàn toàn không giống những lúc đi cạnh Leblan.
Vươn tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa rơi ra từ trong mũ dạ, trong mắt Ireland lộ ra một tia trào phúng, nhưng chỉ một giây sau, sự trào phúng ấy đã biến mất.
Từ nơi này Ireland chỉ có thể nhìn thấy Cù Vân Tâm đang thảo luận mọi chuyện với phó quan của gã, hoàn toàn không thể nghe thấy đoạn hội thoại của họ. Hắn biết người kia đang phòng bị mình. Nhưng, a! Phòng bị?… Thật sự là… Buồn cười… Đến cực điểm! …
Bản thân hắn và Cù Vân Tâm giờ là hai người hoàn toàn xa lạ, đề phòng lẫn nhau. Có đôi khi Ireland cảm thấy tạo hóa thật trêu người! Trong lòng luôn luôn hy vọng xa vời, cho nên luôn vấp phải thất vọng. Ha ha! Cảm giác trầm trọng đến độ…Khó có thể chấp nhận.
Cậu đã nói sau này lớn lên chỉ cần mình tôi, cậu nhất định sẽ nhớ tôi, tuy rằng tôi biết đó chẳng qua chỉ là trò đùa của trẻ con, nhưng…tôi vẫn tin….Nhưng buồn cười chính là, duy chỉ có mình tôi ôm ấp câu nói của cậu suốt nhiều năm như thế, còn cậu, thì ra đã sớm quên sạch. Ha ha! Thì ra là chỉ có một mình tôi là vẫn luôn giậm chân tại chỗ.
Vẫn luôn chỉ có một mình tôi, bị người khác cho vào quên lãng…
Cù Vân Tâm là tra công đáng chém!!!!!!!!!!!!