“Thiếu tướng.” Lính ngoài cửa kêu một tiếng, vẻ mặt rất nghiêm túc, trang nghiêm hành lễ theo nghi thức quân đội với Leblan.
“Mời ngài 18 giờ tối nay đi họp hội nghị Bảy.” Nói xong giày lại đánh cộp một cái, chào theo nghi thức quân đội một lần nữa. Rồi đứng nghiêm với cái mặt nghiêm túc không biểu cảm.
Anh lính truyền lời này kết thúc nhiệm vụ thật gọn nha. Bởi vì —— nói trắng ra một câu, tuy rằng chuyện này rất quan trọng, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện quan trọng chưa rõ ràng. Nhìn kỹ gương mặt nghiêm túc kia mới thấy —— đó là bộ dạng do khẩn trương tạo thành. Hơn nữa nếu bạn mà nhìn kĩ bên dưới, bạn sẽ phát hiện ra chân của anh lính này đang run lên nhè nhẹ.
Nhìn cái người mặt mũi lạnh băng đó, nội tâm anh lính đang khóc thét, rõ ràng vừa rồi mình mới thật tự nhiên thật vô ý đi qua phòng nghỉ của Cù trung tướng, không biết làm sao tự dưng bị phái đi truyền lời, tui rõ ràng không phải lính truyền tin mà. Người nào đó đứng ngoài cửa với nội tâm phun tào, nhưng mà anh lính phun tào à, anh thật ra quên mất chuyện mời họp này thiệt ra chẳng liên quan gì đến lính truyền tin?…..Ha…..
phun tào: hay nói mấy lời lải nhải
“Ừ.”
Nghe thấy chữ ‘Ừ’ kia, anh lính lại cúi chào một cái, sau đó vắt chân lên cổ chạy mất. Vẻ mặt kia, thiệt giống đang bị ma đuổi.
Ireland tựa vào cạnh cửa, nhìn vị thiếu tướng vẫn không có phản ứng gì khi thấy anh lính co giò chạy trốn, thật không phúc hậu nở nụ cười. Leblan trở thành hung thần quân đội đã trở thành sự thật rồi!! Ha ha ha!!!
Nguyên văn: Tọa thực 实了
… …
“Hô!” Chạy tới chỗ ngoặt, Lý Hưng mới dừng lại, sờ sờ mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán. Xấu hổ nghĩ: Thực lực của mình giảm xuống rồi, mới chạy có lát thế mà đã thở hổn hển.
Hơn nữa…, nha nha! Trước kia mỗi lần nghe mấy ông bạn kháo nhau rằng mỗi lần đối mặt với thiếu tướng Leblan thì có cố cỡ nào cũng không tự nhiên được. Bản thân trước đây còn chém gió với họ rằng: Nếu ông mà gặp, nhất định sẽ vẫn bình tĩnh như thường thôi. Nhất định…, nhưng hiện tại khi mình thật sự đối mặt với Leblan thiếu tướng, mợ nó…, như vầy thì bình tĩnh như thường kiểu gì đây!!!
“Sao sao nhỏ, chú làm sao thế? Còn không mau đi ăn cơm?” Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến cho Lý Hưng đang chìm trong nội tâm điên cuồng gào thét hoảng sợ.
“Sao anh đi không phát ra tiếng thế?” Cái tên Lý Nhiễm chết dẫm, sao mỗi lần mình khổ sở đều gặp anh ta chứ! Nhìn bóng lưng hưng trí bừng bừng của anh ta kìa, Lý Hưng vô lực thầm thở dài một câu, ngay cả than một tiếng cũng không dám than. Bởi vì cái tên đó mà há mồm ra cái là sẽ thành đại hung khí đó. Lý Hưng vẫn không biết, sao một tên đàn ông như anh ta mà lại bà tám hơn cả phụ nữ thế không biết.
“A, ăn cơm đi.” Hoàn toàn không dám nói chuyện với Lý Nhiễm, hắn xoay người đi, trong lòng róc rách rơi lệ: Sao mình lại cùng họ với anh ta chứ! Ba ba à, sao nhiều dòng họ thế ông không chọn lại đi sinh ra trong cái họ này? Cái họ giống Lý Nhiễm nó thành sợi dây thiệt dài quấn quanh người mình mất rồi.
“Đừng giấu, anh biết chắc chắn có chuyện gì đó, kể đi kể đi!”
… …
“Kể đi, kể đi! Sao sao nhỏ.” Lý Nhiễm đáng ghê tởm ôm lấy hai tay Lý Hưng, dáng vẻ như nữ sinh không ngừng loạng choạng, vẻ mặt đầy khát vọng nhìn hắn. Trên mặt thiếu điều viết mấy chữ thật to thật đậm rằng “Tui tính bà tám”.
Bị ghê tởm đến mức chịu không nổi, Lý Hưng bèn tiện mồm bịa ra mấy chuyện, mơ mơ hồ hồ ứng phó với anh ta.
“Được rồi, chú đừng lừa anh, nói thật cho anh biết đi mờ!” Lý Hưng gạt cái tay Lý Nhiễm đang lắc lắc tay của mình ra, da gà cả người thi nhau nổi lên.
“Mới nãy Cù trung tướng bảo tôi đi báo cáo thời gian địa điểm hội nghị cho thiếu tướng Leblan.”
“A.” Sau khi bừng tỉnh đại ngộ, Lý Nhiễm không lằng nhằng nữa. Vì thế hai người cũng nhau đi ai cơm, nhưng ai biết đâu ngay ngày hôm sau, trong quân đội xuất hiện một lời đồn có khả năng khiến người nghe đau trứng…
“Thiếu tướng Leblan! Anh cũng tới dùng cơm đó sao?” Cù Vân Tâm dịu dàng cười hỏi.
Những lời này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng cũng có thể đem đến cảm giác: Leblan không phải người, cho nên đi ăn cơm là một chuyện đáng châm chọc. Nhưng hôm nay, câu này lọt vào tai người ngoài lại biến thành sự chăm sóc, chiều chuộng trắng trợn a!!!
“Cù trung tướng, cũng vậy nhỉ.” Hôm nay không hiểu do động cơ gì mà tất cả mọi người đều đến nhà ăn?
Chào hỏi một câu rồi cả hai tách ra, mỗi người ngồi xuống một hàng ghế khác nhau. Nhưng đó đều là hàng ghế cao cấp dành cho tướng.
Nhưng sau khi bọn họ rồi đi khuất bóng, đám lính bên ngoài bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Đánh cái tiếp đón, song phương đều ly khai, từng người đi bất đồng ghế lô. Này đó ghế lô đều là cung cao cấp tướng lãnh dùng.
Chẳng lẽ…, lời đồn ‘Cù trung tướng thích thiếu tướng Leblan’ là thật?? Thật là một chuyện không thể tưởng tượng ra. Đây chính là tiếng lòng chung của đại bộ phận người trong quân đội.
Nhưng thú vị chính là, đương sự lại hoàn toàn không biết, vì thế nên phản ứng gì cũng chả có. Thấy không có người làm sáng tỏ, đám người rảnh rỗi lại càng hưng phấn thăng cấp lời đồn lên thành ‘Cù trung tướng đang theo đuổi thiếu tướng Leblan’.
Phòng họp
Bên trong là hai nhân vật chính trong lời đồn, ngồi cạnh nhau. Nghiêm túc nghe Francis báo cáo.
“Lần này người Rod phái tướng quân Sicilian lãnh đạo…, tướng quân Sicilian là vị tướng quân giỏi nhất của hành tinh Rod. Quân Hắc Dực của chúng rất lợi hại…., nhưng tuy rằng Hắc Dực tiến công rất sắc bén nhưng lại tương đối kém phần phòng thủ…, cho nên bộ phận tác chiến lần này của chúng ta muốn chúng ta tránh nặng tìm nhẹ, không tranh chấp chính diện, lấy đánh bất ngờ làm chủ…, quan trọng hơn cả là bắt lấy điểm yếu phòng thủ kém của quân Hắc Dực, thừa cơ một lưới bắt hết bọn chúng. Chỉ cần đánh bại quân Hắc Dực, thì đám quân còn lại sẽ tan đàn xẻ nghé, căn bản không gây được áp lực gì cho ta.”
“Đánh bất ngờ? Thật ra là đánh lén đi, liên bang chúng ta bị gì phải đánh lén. Chúng ta hoàn toàn có thể quang minh chính đại chiến thắng họ.”
“Kỳ thật đó không phải đánh lén, đó chỉ là một chiến lược mà thôi.”
… …
“Thượng giáo Lô Lý, anh có ý kiến gì với chuyện này không?” Cù Vân Tâm nhìn phía dưới ai cũng giữ ý, tỏ vẻ bận túi bụi, nội tâm không dao động chút nào. Nhưng khi nghe đến cái lý luận gọi là “Chuyện quyết đấu là quan trọng” thì nội tâm không khỏi cười nhạo.
Cài gì gọi là công bằng? Chẳng phải là chuyện giành được thắng lợi sao cho ít tổn vong nhất là quan trọng nhất sao? Lúc đánh giặc, kẻ thù sẽ chú ý đến cái công bằng của anh chắc? Anh mà cứ vậy thì chẳng thà tìm chỗ nào mát mẻ phủi đít ngồi chơi đi chứ ra chiến trường làm gì!
“Hoàn toàn đồng ý, không có ý kiến gì.” Hạ bả vai, Lô Lý chẳng thèm để ý mà nói.
Nghe thấy lời này của Lô Lý, khóe miệng của cái kẻ vẫn luôn tranh luận bên cạnh bên cạnh phát ra một tiếng ‘hừ’, rõ ràng là khinh thường những lời của Lô Lý. Nhưng thấy Lô Lý với Cù Vân Tâm chẳng có phản ứng gì, gã đành dùng ánh mắt như cười như không cũng giọng điệu cười nhạo mà nói: “Anh thì có bao nhiêu năng lực chứ, quá chăng chỉ biết dựa dẫm vào ông già thôi!” Cái sự khinh bỉ nồng đậm của người này đối với Lô Lý ngay cả kẻ mù cũng thấy tỏ.
Nghe thấy thế, không ít người cũng đồng tình, bởi vì vốn dĩ câu nói của Lô Lý cũng chẳng có sức nặng, thảo luận từ chuyện nọ chuyển qua chuyện này.
… …
“Yên lặng, bây giờ tôi tuyên bố: Thiếu tướng Leblan phụ trách quân H11, thượng giáo Phanxico phụ trách quân H12, thượng giáo Lô Lý hiệp trợ thượng giáo Francis làm phó chỉ huy, thiếu tướng Catherine phụ trách quân đoàn H14.” Xoa xoa thái dương, Cù Vân Tâm mặt mày nghiêm túc hạ lệnh.
“Thiếu tướng Catherine?”
“Đúng thế. Do bận chuyện nên ngày mai thiếu tướng Catherine mới tới được, được rồi, tan họp. Trừ những người phụ trách ra, còn lại ra ngoài đi!” Cù Vân Tâm bình tĩnh nói.
Nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Francis vẻ phóng đãng không sao kiềm chế được của Lô Lý. Này chính là hai vị quý tử của hai đại ca trong phái trung lập, nguyện đặc biệt trung thành với thượng tướng. Để bọn họ làm cộng sự thật thích hợp biết bao, ha!
thái độ lạnh nhạt
“Tướng quân Catherine sẽ đến?” Không để ý tới nguyên nhân Cù Vân Tâm kêu mình ở lại, vừa nghe thấy tên Catherine, Leblan đã cau mày hỏi.
Catherine Charlotte là tướng quân nổi tiếng nhất Liên bang, bà là một người có sắc thái nồng hậu truyền kỳ. Vốn là một thương nhân ưu tú, không biết do đâu vì đâu, vào sinh nhật lần thứ 29 của mình, bà ta đột nhiên nhập ngũ. 45 tuổi leo lên làm Thiếu tướng. Trong 16 năm ngắn ngủi, chiến công vang dội, được xưng là nữ hán tử trong nữ hán tử. Hơn nữa bộ óc của bà ta cũng ưu tú vô cùng, rất nhiều người không thể tưởng tượng ra chiến lược mà bà ta nghĩ ra. Cũng bằng chiến thuật quỷ dị và đầu óc ưu tú nên trong chiến tranh, bà giành được vô số thắng lợi liên tiếp. Đến nay chiến thuật của bà ta còn được đưa vào giáo trình sách giáo khoa của trường quân đội Liên bang. Bởi vậy nên ai xuất thân từ trường quân đội cũng biết rõ Catherine Charlotte.
Mà nếu đã thế này, thì vẫn không thể xem bà ấy như dân chúng bình thường được. Tướng quân Catherine mặc dù là nữ hán tử chiến đấu, nhưng bà lại có một khuôn mặt mỹ nhân mảnh mai cổ điển, khí chất tao nhã có thể sánh ngang với các bậc phu nhân quý khí thượng lưu! Hoàn toàn không giống một tướng quân quân bộ, hơn nữa lại là nữ tướng quân duy nhất. So với mấy vị phu nhân bên ngoài còn giống phu nhân hơn.
“Đúng, Liên bang lần này vô cùng coi trọng chiến dịch này.” Dừng một lúc, Cù Vân Tâm không nói gì thêm, chỉ bảo ban bọn họ vài việc rồi họp tiếp.
Một giờ sau, hội nghị có mỗi vài người cuối cùng cũng kết thúc, vì vậy nên tất cả mọi người lục đục chạy lấy người, Leblan cũng không phải ngoại lên, hơn nữa gã còn là người lủi đi nhanh nhất.
“Thiếu tướng Leblan, anh ở lại.” Cù Vân Tâm thấy Leblan sắp rời đi bèn mở miệng kêu gã ở lại. Điều đó khiến cho những người khác đi đến cửa đều kinh ngạc. Đặc biệt là Lô Lý, trong lòng không ngừng nhớ đến lời đồn mà mấy tên thân vệ mới kể mình nghe giữa trưa, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Cái tin đồn ‘Cù trung tướng yêu thiếu tướng Leblan, đang theo đuổi’ kia chẳng lẽ là sự thật? Mà Francis cũng đã nghe qua tin đồn, vốn vẫn chê cười, nay lại thấy giữ một mình Leblan lại, có chuyện gì nhỉ….Sao mình không thể nghe?
Mang theo nghi vấn, hai người đi ra khỏi phòng họp.
“Có việc?” Lười ngồi xuống, Leblan đứng cạnh cái bàn, từ trên cao nhìn xuống người nào đó.
“Bạch Ánh ngày mai sẽ cùng Tướng quân Catherine tới.” Không vô nghĩa, Cù Vân Tâm đi thẳng vào vấn đề.
“Hắn tới làm gì?” Ngây ngốc một giây rồi Leblan mới hỏi. Dù cho hiện tại đã rõ người mình thật lòng thích là ai, nhưng cứ nghĩ đến Bạch Ánh, Leblan tự động cảm thấy chột dạ và áy náy không nói nên lời….hơn nữa… người nọ dù gì cũng là thanh mai trúc mã với mình, đối với chuyện của Bạch Ánh, thật ra Leblan vẫn luôn rất để tâm.
“Anh ta là nhân viên nghiên cứu chữa bệnh.” Quả thật, Bạch Ánh là một nhân viên nghiên cứu rất đúng quy cách. Nhưng bị điều đến đây thì vẫn rất kỳ quái.
“Sự tình lần này không đơn giản như vậy, anh đừng để Bạch Ánh làm rối loạn đầu óc.” Đây là mục đích Cù Vân Tâm nói với Leblan tin Bạch Ánh sẽ đến. Bởi Cù Vân Tâm đến bây giờ vẫn không tin Leblan đã hết hy vọng với Bạch Ánh. Dẫu cho mình đã từng chứng kiến anh ta thực hiện lời thề cao nhất với Tiểu Ngạn.
Hơn nữa…, lần này chiến dịch thoạt nhìn rất đơn giản, thế nhưng ngay cả thiếu tướng Catherine cũng ra quân, sợ rằng đơn giản chỉ là mặt ngoài.
Trực giác gã mách bảo, chuyện này nhất định rất phức tạp, cũng sẽ rất khó thu vén vẹn toàn.
Rồi chuyện sau này phát sinh, cũng đã xác mình trực giác sắc bén của Cù Vân Tâm.
“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Leblan nhếch khóe miệng, khinh bỉ nói với Cù Vân Tâm. Thế nhưng trong lòng vẫn có một chút bất đắc dĩ.
Không nói đến chuyện người mình thích hiện tại là Kỷ Hiểu Ngạn, dù có coi như người mình thích là Bạch Ánh đi, cũng sẽ không bởi vì cậu ta mà gây ảnh hưởng đến quyết sách của mình trên chiến trường. Hơn nữa…, hừ! Chuyện này… Che dấu rất sâu a!
Bạch Ánh và Catherine? Trong mắt người khác, Bạch Ánh là một bác sĩ thiên tài, từ lúc hắn ta hành nghề đến nay, thuốc đặc hiệu hắn chế ra nhiều không đếm xuể. Nhưng ít ai hay hắn ta cũng là một chuyện gia vũ phí, nếu không phải vô tình biết được thì ngay cả một kẻ lớn lên cùng hắn như mình cũng không biết chuyện này.
Còn có, trong quân đội có hai đảng phái, còn có phái trung lập và vài phái mới thành lập nữa, nhưng Bạch Ánh vẫn tham gia…xem ra chiến sự lần này quả thật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Leblan biết Liên bang hiện giờ đang biến thành một bàn cờ và gã rất không thích cái cảm giác bị người khác biến thành quân cờ này.
“Leblan, anh có thể ra ngoài!”
Nghe thấy thế, Leblan xoay người bỏ đi. Ngay cả sau đó Cù Vân Tâm có gọi, gã cùng không nghe thấy.
Phòng nghỉ của Leblan.
“Ireland, cậu đi điều tra mấy chuyện của các đảng phái đi!” Vừa về tới phòng nghỉ của mình, Leblan đã ra lệnh ngay cho vị phó quan vẫn luôn túc trực bên người.
“Vâng, thiếu tướng.” Ireland lĩnh mệnh rời đi.
Bên kia cùng lúc đó, Cù Vân Tâm cũng sai phó quan của gã đi điều tra chuyện của các đảng phái.
… … …