Hôn? Lúc nụ hôn của Cù Vân Tâm dừng trên trán thì Kỷ Hiểu Ngạn cũng sửng sốt. Ngơ ngác nhìn Cù Vân Tâm, trong mắt lộ ra vẻ không hiểu và sợ hãi. Sợ hãi ư?
“Tiểu Ngạn, em còn muốn trốn sao?” Cù Vân Tâm bất đắc dĩ hỏi.
“Tôi, tôi, tôi không biết anh đang nói gì.” Bởi ánh mắt kiên định của Cù Vân Tâm nên ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn trái lại trở nên mờ mịt, ánh mắt hơi di động, chính là không tình nguyện nhìn về phía Cù Vân Tâm.
“Tiểu Ngạn!” Hít sâu một hơi, Cù Vân Tâm nắm chặt bả vai Kỷ Hiểu Ngạn, từ chối cho em ấy trốn tránh lần thứ hai.
“Tiểu Ngạn, anh biết em hiểu mà, đúng không? Anh thật sự không nhịn nổi nữa rồi, em nói cho anh biết em đang suy nghĩ cái gì được không?” Cù Vân Tâm dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, cho dù là không phải như mình mong nhưng gã cũng vẫn không nguyện ý buông tay người mình thích. Dùng ngữ khí như vậy, Cù Vân Tâm căn bản không thể tượng tưởng rằng có một ngày chính miệng mình lại nói ra những lời như vậy. Nhưng…., ai kêu mình lại muốn làm như vậy cơ chứ, kế sách lúc này….chỉ có thể là đáng cuộc một phen. Nghĩ đến đây, trong lòng Cù Vân Tâm lại thấy thấp thỏm lo âu.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy Cù Vân Tâm nói vậy, trong lúc người ta không chú ý đành nở một nụ cười khổ. Đây là nhất quyết muốn mình tỏ rõ thái độ đúng không.
Vẫn tưởng rằng chỉ cần mình không đả động đến là vẫn có thể hưởng thụ sự dịu dàng của Vân Tâm, lúc này đã không thể xảy ra nữa rồi. Nhưng khi Kỷ Hiểu Ngạn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy lo lắng và dày vò của Cù Vân Tâm, trong lòng hắn lại tự phỉ nhổ suy nghĩ bỉ ổi, ích kỷ của mình. Bởi mình ích kỷ, nên mới khiến cái người vẫn luôn nhất mực thương yêu mình này bị tổn thương.
“Vân tâm, tôi….” Một hồi lâu sau ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn mới chịu dừng trên người gã.
“Vân Tâm, tôi không biết, anh đừng ép tôi được không?” Kỷ Hiểu Ngạn khó nhọc nói xong, nhìn vẻ mặt dần trở nên khổ sở của Cù Vân Tâm, cõi lòng hắn cũng không chịu nổi. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không muốn, tôi thực sự không biết, thật sự không biết…..Nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
“Tiểu Ngạn, đừng… khóc, em đừng khóc.” Thấy Kỷ Hiểu Ngạn khóc, Cù Vân Tâm đau lòng. Vội không ngừng an ủi hắn.
“Anh đừng hỏi được chứ? Vân Tâm, hai ta hãy cứ là bạn thôi nhé! Cứ như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?” Trong lòng hắn đang rất loạn, bị vạch trần xem ra còn bối rối hơn cả những gì hắn đã tưởng tượng. Hắn hoàn toàn không rõ mình muốn nói gì. Nhưng cũng nhờ những lời mang ý trốn tránh của hắn nên mới khiến cho cõi lòng Cù Vân Tâm lại càng xót xa đồng thời càng kiên định hơn, gã không muốn Kỷ Hiểu Ngạn từ chối nghĩ quan hệ của họ nữa.
“Không, Tiểu Ngạn, em muốn gì anh cũng có thể cho em, ngay cả em muốn sao trên trời anh cũng có thể hái xuống cho em. Nhưng, nhưng mà, duy chỉ có cái này thì không được, thật sự không được…..Em cho anh một đáp án được không? Tiểu Ngạn, em cho anh một đáp án được không?” Giọng nói như thể cầu xin vang lên bên tai Kỷ Hiểu Ngạn.
“…”
“Tôi thật sự không biết, tôi thật sự không biết cảm giác của mình đối với anh là cái dạng gì!” Thật sự không biết, đối với hắn mà nói, hắn đã sớm quan với sự dịu dàng của anh ta, thậm chí còn cảm thấy chuyện anh ta đối xử với mình một cách dịu dàng như vậy là một chuyện hết sức bình thường và hợp lý. Có thể khiến cho mình chìm đắm vào đó.
Nếu hôm nay nói “Không” thì có phải sự dịu dàng đó sẽ không còn thuộc về mình nữa hay không? Mà bản thân mình lại chẳng thể nói “Phải” một cách trái với lương tâm như vậy. Vì thế nên hắn thật sự không biết nên cho Vân Tâm một đáp án như thế nào.
Nghe thấy thế, Cù Vân Tâm ôm lấy người trước mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, ra vẻ thoái mái mà nói: “Được rồi, anh sắp đi, hơn nữa còn trong một thời gian rất dài, trong thời gian này em hãy hảo hảo ngẫm lại đi, ha ha!” Nhưng lúc nói ra những lời này, ngữ khí của gã lại có hơi cứng nhắc. Người khác rất dễ có thể cảm nhận được những suy nghĩ thật sự trong lòng gã ta.
“…”
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Cù Vân Tâm đang ôm lấy chính mình —— trong giờ phút này người đàn ông này sao lại yếu ớt đến thế, hắn không hỏi mở vòng tay ra, ôm lấy anh ta.
“Được.” Thật lâu sau, tiếng “được” kia mới phát ra từ miệng Kỷ Hiểu Ngạn. Khi nghe thấy cái tiếng đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn này, thân thể Cù Vân Tâm lại trở nên run rẩy. Vòng tay ôm lấy Kỷ Hiểu Ngạn lại càng xiết chặt hơn.
… … …
Vào đêm, sự ồn áo của ban ngày lui đi hết, thế giới cổ tích trở về với sự yên lặng.
Gặp lại Kano, hôm nay Tiểu Phong hệt như da trâu dính chặt lấy nó, khiến cho Kano đành phải dẫn nó theo.
Ai…., kể từ sáng nay sau khi nghe những lời của Cù Vân Tâm, trong đầu Kỷ Hiểu Ngạn vẫn luôn quanh quẩn mấy câu: “Mày có yêu anh ấy không? Mày có yêu anh ấy không?….” Dẫu là lúc rảnh rỗi hay bận rộn, câu hỏi này cũng có thể xuất hiện trước mắt hắn bất cứ lúc nào.
Mà ngay cả khi hàng của Kiệt Lực Tư đến, Kỷ Hiểu Ngạn cũng chỉ tỉnh táo lúc thu hàng. Còn những lúc khác, đầu óc đều đi vào trạng thái như thể đi vào cõi thần tiên.
“Mình yêu anh ấy sao? Yêu sao? Yêu sao?”, câu hỏi này vẫn luôn được hắn dùng để tự hỏi mình, thế nhưng Kỷ Hih ểu Ngạn vẫn chẳng có được một đáp án chính xác.
Mỗi khi nghĩ đến hai chứ “Không yêu”, trong đầu sẽ hiện lên từng hình ảnh khi mình ở cùng Vân Tâm —— nụ cười dịu dàng của anh ấy, biểu tình tỏ ra là cao thủ dạy mình chơi game, vẻ từ ái khi tặng quà cho Tiểu Phong…..những thứ đó đều được Kỷ Hiểu Ngạn cất giữ ở góc sâu kín trong lòng. Nhưng khi Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến chứ “Yêu”, cõi lòng hắn lại sinh ra một loại cảm giác khó có thể nói rõ, cảm giác đó dường như luôn luôn phủ định cái đáp án “Yêu” kia.
Trời đã tối mịt, nhưng cái người đang buồn rầu nọ lại chẳng chú ý đến màn đêm tối như mực kia, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn lẳng lặng ngồi sau bàn làm việc của mình như trước, nhắm chặt mắt lại. Màn đêm yên tính, ngoài tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài ra thì cũng chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ của Kỷ Hiểu Ngạn.
Đột nhiên, “Tích tích tích tích.”
… …
“Tích tích tích tích.”
Thật lâu sau tiếng “Tích tích” kia mới đi vào trong tai người đang trầm tư.Thở dài, Kỷ Hiểu Ngạn trong bóng đêm dùng đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn về phía quang não trong tay.
“Có chuyện gì không?” Kỷ Hiểu Ngạn có chút vô tình nhìn màn hình trước mặt.
“Cậu Kỷ, chào cậu!” Quang bình vừa được kết nối, màn hình lập tức hiện lên một em gái xinh đẹp, đáng yêu. Cô bé dùng giọng điệu vui vẻ chào hỏi Kỷ Hiểu Ngạn.
“Chào em! Tiểu Miêu!” Thấy Tiểu Miêu, tâm tình của Kỷ Hiểu Ngạn cũng tốt dần lên.
“Cậu Kỷ, cậu sao thế?” Bởi thần sắc của Kỷ Hiểu Ngạn nên Tiểu Miêu cất tiếng quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, tối qua ngủ không ngon thôi, hôm nay hơi bận, cho nên có chút mệt mỏi.”
“A, vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Cho dù Tiểu Miêu biết những lời này Kỷ Hiểu Ngạn chỉ là nói cho có lệ, nhưng cô vẫn thông minh thuận theo ý của anh ta.
“Ừ, chắc chắn rồi, em tìm tôi có chuyện gì không?”
“Là như vầy, cậu Kỷ à, tiểu thuyết thứ 6 của cậu tốt đã phát hành trong thời gian thuận lợi nhất rồi…..” Nói xong, ánh mắt Tiểu Miêu chợt tỏa sáng liếc Kỷ Hiểu Ngạn một cái, chú ý biểu tình của anh ta không thấy có thay đổi gì mới nói tiếp: “Chà, cậu Kỷ, thời gian này cậu có viết thêm tác phẩm nào không? Nếu cậu sợ phiền, cậu có thể kêu tôi đến giúp, tôi rất muốn làm trợ lý của cậu.” Nói tới đây Tiểu Miêu lộ ra một nụ cười rất ngọt và rất dỗi chân thành. Trong lòng không ngừng tung hô: Tiểu thuyết của Dời đi thực sự quá hay, mau lên, mau lên, mau giống như trước đây, gửi thật nhiều bộ tiểu thuyết cho em đọc đi! Như vậy thì một chút không không phiền a!! Hơn nữa em có thể đọc lỏm trước. Đọc nhiều như thế, tốt nhất là nghiện luôn tiểu thuyết thì chẳng phải hay quá sao!!!
Nhưng Tiểu Miêu căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ phải thất vọng. Bởi vì trong ấn tượng của cô, tốc độ tiểu thuyết của Kỷ Hiểu Ngạn vẫn đều luôn dừng lại ở tốc độ ra chương từng ngày rất khí phái.. Nhưng, hiện thực là: Hiện tại Kỷ Hiểu Ngạn chẳng hề có thời gian để viết truyện nữa….
“A…, Miêu Miêu, tôi không viết gì đâu?” Kỷ Hiểu Ngạn nhìn cái người đang lâng đâng trong hạnh phúc nào đó, không hề có ý tốt nói vậy. Từ sau khi thế giới cổ tích được xây dựng xong, ngày nào mình cũng phải cố gắng làm lụng. Viết văn thì trái lại ngày nào cũng viết, nhưng đều là tự viết, chứ không phải đạo. Hơn nữa do không không có thời gian rảnh rỗi nên Kỷ Hiểu Ngạn mặc dù hôm nào cũng viết đã lâu nhưng thật ra mới được hơn 10 vạn chữ thôi.
“A! Cậu gạt tôi phải không?” Cái ngữ khí kinh ngạc đó chắc chắn là do không tin Kỷ Hiểu Ngạn rồi, “Lúc trước cậu viết tiểu thuyết nhanh như vậy mà, bây giờ lại nói không biết, tôi mới không tin đâu! Cậu Dời đi à, cậu giúp tôi được chứ, đừng đùa nữa mà!” Sau đó còn dùng hai tay tạo thành hình chữ thập, bộ dạng “Kính nhờ cậu, tôi chỉ biết có cậu thôi. Mau dạy dỗ tôi đi!”.
Kỷ Hiểu Ngạn: “Tôi thật không có. Miêu Miêu, bây giờ tôi bận lắm, thật sự không biết mà, em tin tôi đi!”
Tiểu Miêu: “Xin cậu hãy thương xót, cậu mau đến đây đi! bây giờ cậu đang nổi tiếng, phải thừa thắng thông lên, hơn nữa hiện giờ cái chuyện cuối cùng của cậu cũng có chương cuối cả rồi, môn hạ của cậu có nhiều người còn khóc to hô cậu mau viết truyện mới kia kia! Cậu mau xuất hiện đi!”
Kỷ Hiểu Ngạn: “Tôi thật không có…”
Tiểu Miêu: “Cậu có, tôi tin tưởng cậu.”
Kỷ Hiểu Ngạn: “…”
Tiểu Miêu: “…”
Kỷ Hiểu Ngạn: “Được rồi, tôi viết một bộ 10 vạn chữ, gửi cho em xem luôn nhé!” Bị Tiểu Miêu quấn lấy chẳng có cách gì để thoát ra, Kỷ Hiểu Ngạn rất chi là miễn cưỡng gửi vài thứ cho Tiểu Miêu —— đó là một bộ trọng sinh, lấy cuộc đời mình làm bản gốc để viết lại. Bộ tiểu thuyết này chất chứa kỷ niệm về ước vọng ban đầu của hắn —— là Kỷ Hiểu Ngạn muốn cho kiếp trước của mình một cái công đạo, cũng muốn kêu than cho mọi người nghe. Hắn đã bắt đầu viết từ khi thế giới cổ tích bắt đầu xây dựng, bởi không hài lòng, vẫn luôn phải sửa chữa nhiều thứ, cho nên mới lâu như vậy.
Tiểu Miêu: “Ít như vậy?” Mặt mang vẻ ngạc nhiên.
“Tiểu Miêu, bộ truyện này có lẽ sẽ làm em thất vọng, em mà đăng bộ này, sợ rằng thanh danh tôi tích lũy được lâu nay sẽ bị phá hủy! Em hiểu chứ?” Kỷ Hiểu Ngạn nói vậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiểu Miêu, mặc cho Tiểu Miêu có phát hiện ra hay không, nhưng trong mắt hắn rõ ràng là có thêm vài tia đùa giỡn.
“Tôi xem nhé?” Tiểu Miêu thật cẩn thận nói.
“Ừ, em xem đi, nếu không được thì gửi trả cho tôi.”
“Vâng, cậu Kỷ.”
“Em lại thế nữa rồi Tiểu Miêu, đã nói là đừng gọi tôi là cậu Kỷ nữa rồi, đã quen lâu thế rồi….” Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy tiếng cậu Kỷ thì lại cảm thấy bất đắc dĩ, đã nói bao lần rồi cơ mà! Thế như Tiểu Miêu vẫn cứ thích gọi mình là cậu Kỷ Như trước. Kỷ Hiểu Ngạn không rõ vì cái gì? Tiểu Miêu lại càng không nói là do cô mới đọc một bộ về đại thần có tên 《 Chuyện xoa xoa của ngài và cậu 》 sau đó thì tự YY.
Bởi vì Tiểu Miêu, cái cảm xúc lo lắng của Kỷ Hiểu Ngạn bị hòa tan không ít. Tạm biệt Tiểu Miêu, nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, hắn mới nhớ tới —— đến giờ mình phải về rồi.
Cầm lấy đò mình để trên bàn, định đưa cho con, bước dưới ánh trăng, hắn rời khỏi thế giới cổ tích.
chính mình đặt ở trên bàn, tính toán đưa cho nhi tử lễ vật, bước ánh trăng hắn ly khai đồng thoại nhạc viên.
Không có một người nào bên cạnh, trong đêm Kỷ Hiểu Ngạn có chút sợ hãi. Dọc theo con đường đầy những ngọn đèn đường cách đây không lâu từng đi qua cùng Cù Vân Tâm. Bất tri bất giác hắn lại đến cái khu vui chơi ở cái nơi hẻo lánh kia, không rõ vì cái gì, chơi lại trò chơi mà mình đã cùng chơi với Cù Vân Tâm một lần. Nhưng lần này lại chẳng hề có được cảm giác như lần trước, trong lòng cũng chẳng hề có cảm giác thư thái nào. Nhưng những khuôn mặt tươi cười của người khác, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy sự cô đơn đang từ từ bao lấy mình.
“Không nghĩ linh tinh nữa.” Tìm không thấy cảm giác như trong trí nhớ, Kỷ Hiểu Ngạn mang theo sự tiếc nuối rời khỏi nơi đó.
Náu mình dưới ánh trăng, có một bóng dáng gầy yếu lặng lẽ theo sau hắn.