“Leblan, con nói cho cha biết, con yêu Kỷ Hiểu Ngạn sao?”
“Con, con.” Leblan nhìn ba ba mở cửa bước vào, đầu óc trống rỗng, cứ tự nói “con, con” suốt, nhưng lại không nói rõ ra là “con” làm sao.
Không phải là gã không định trả lời, mà là ngay cả bản thân gã cũng không biết phải trả lời như thế nào. Như thể là gã cũng đã có đáp án với câu hỏi này rồi, nhưng nó lại vẫn luôn chôn sâu ở trong đáy lòng gã, sâu đến độ ngay cả bản thân gã cũng không đào ra cho nổi.
“Ai….” Lộ nhìn Leblan chân tay luống cuống, phiền muộn thở dài. Vì con đường tình cảm của đứa nhỏ này, cũng là vì chỉ số EQ của nó.
Lúc cuộc tình của nó với Bạch Ánh vừa mới bắt đầu. Trong khi rất nhiều người đều cảm thấy bọn chúng xứng đôi, Lộ lại chẳng coi trọng tình cảm của hai đứa chúng nó.
Trong lòng Lộ, tình cảm của hai đứa nó không phải là không tốt. Tương phản, tình cảm của chúng nó tốt quá mức, không khắc khẩu cũng chẳng ngại ngùng, như vậy rất kì lạ. Chính Lộ cũng đã từng yêu, biết rõ tư vị của tình yêu là thế nào. Trong thời gian Leblan yêu đương với Bạch Ánh, dẫu cho bọn họ có thân mật đến mức nào, Lộ vẫn cứ cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Tình cảm giữa chúng không giống tình yêu, nó giống một thứ tình cảm dung hợp giữ tình bạn và tình thân hơn, cảm tình của hai người tốt đến độ như thể một đôi anh em ruột. Đã có khi, Lộ nói ra cảm giác của mình với người khác, người ta cũng chỉ mỉm cười cho qua. Nói với ông rằng, đó chỉ là ảo giác thôi. Nhưng, lúc này đây, Lộ cảm thấy mình căn bản chưa từng sai lầm.
Mang theo cảm khái trong lòng, Lộ đi đến bên cạnh Leblan. Ông không ngồi xuống, tuy rằng trong phòng có ghế ngồi. Nhìn vài bình rượu nằm lăn trên mặt đất, ông bèn vươn tay nhặt chúng lên.
“Leblan, vì sao con lại thích Bạch Ánh?” Lộ đứng lên, khó có khi hiền lành xoa xoa đầu Leblan, hỏi sang một vấn đề khác.
“Bởi vì Bạch Ánh vẫn luôn ở bên con từ nhỏ, cậu ấy đối xử với con rất tốt.”
“Còn gì nữa?”
“Cậu ấy tài hoa, cậu ấy rất dịu dàng, cậu ấy rất thiện lương.”
“Có phải còn có cả, nó rất xinh đẹp nữa không? Ai…., Leblan, con yêu Bạch Ánh hả?” Lộ thông minh bắt đầu xác nhận.
“Vâng.” Leblan trả lời theo phản xạ. Tốc độ rất nhanh, người khác vừa nghe đã biết là gã trả lời mà chưa kịp suy nghĩ rồi.
“Tình cảm đó không phải tình yêu, mà là tình bạn, tình thân, hay chính là một dạng tình cảm khác.” Lộ nhìn con bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Leblan nghe thấy thế, bèn mê mang vô cùng nhìn ba ba mình, những từ mà ba ba vừa nói ra ấy, có sự khác biệt rất lớn với những thứ mà gã từng hiểu biết.
“Con có cảm giác gì với Bạch Ánh?” Nhìn bộ dạng này của con, Lộ có chút hận rèn sắt không thành thép, sao con mình lại ngốc đến thế nhỉ? Sao mà ngốc thế, nói đến thế rồi mà vẫn không hiểu? Không có cách nào khác, Lộ đành phải thay đổi một góc độ khác.
“Thấy cậu ấy rất tự nhiên, có khi chưa gì đã nghĩ cách giúp đỡ cậu ấy rồi.”
“Đây là thói quen của con!” Con à, có bệnh phải trị a!! Lộ nghe đến đó, trong lòng có chút chua chua, sao con chưa từng có thói quen như vậy với mình nhỉ?
“Con có thấy tim mình đập nhanh khi gặp nó không.”
“Không.”
“Khi gặp nó, con có nghĩ đến chuyện hôn nó không?” Vốn là Lộ muốn nói, con có dục vọng với nó không? Chính là cảm thấy làm một ba ba, hình như không nên nói vậy với con, vì vậy lời nói vừa đến bên miệng, đã vội đổi thành câu này.
“Không.”
“Vậy con còn không rõ cái gì nữa?” Lộ không hiểu nổi, nếu con cơ bản ngay cả dục vọng cũng không có với người ta thì còn gọi gì là yêu nữa? Đây đâu phải tình yêu? Sao con trai mình lại ngố đến thế cơ chứ?
Leblan nhìn Lộ, trả lời từng câu hỏi của ông, tuy rằng sương mù trong lòng bị thổi đi không ít nhưng lại đồng thời chào đón thêm thật nhiều sương mù.
Vì sao thích một người lại còn phải có dục vọng với người ta nữa? Leblan nhìn ba ba mình bằng ánh mắt xin giải thích.
“Được rồi!” Lộ hít một hơi thật sâu, mở miệng một lần nữa. Định tiến công thật mạnh mẽ, không thể chần chừ được nữa, mình cũng chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
“Con có thấy một tên đàn ông đi theo vợ cũ của con không?” Lộ sắc bén nhận ra khi Leblan nghe thấy nhắc đến một tên đàn ông, vẻ mặt đã lộ ra vẻ bất mãn và phẫn nộ. Cười thầm trong lòng
“Có chứ, một tên hồ ly, cười rất giả tạo.” Nghĩ đến Cù Vân Tâm, một câu trả lời như vậy đã vội thốt ra, ấn tượng của Leblan với Cù Vân Tâm đúng thật là xấu không sao tả nổi, cho nên gã dùng ngữ khí như vậy cũng chẳng khó hiểu gì.
“Vì sao chứ? Anh ta không phải rất tốt sao? Rất đẹp trai, rất dịu dàng, rất cao, rất….”
“Hừ, ba ba đừng bị thằng đó lừa.” Leblan thấy Lộ khen ngợi tên kia bèn khinh thường nói.
“Con cảm thấy anh ta xứng với Kỷ Hiểu Ngạn không?” Thấy con trai mình không thích mình khen ngợi Cù Vân Tâm, Lộ nhún nhún vai, thay đổi đề tài khác. Nhưng vấn đề này rõ ràng có liên quan đến vấn đề trước đó…..
Nghe thế, trong đầu Leblan hiện lên một hình ảnh đã từng khắc sâu trong trí nhớ của gã: Kỷ Hiểu Ngạn đi cùng Cù Vân Tâm, ở giữa có cả Phil, ba người họ nói nói cười cười, vẻ mặt rạng rỡ, bộ dạng đó đương nhiên giống bộ dạng của một nhà ba người bình thường.
Nghĩ đến đây, cho dù chính gã không muốn thừa nhận, nhưng lòng gã quả thực đã thấy rất không thoải mái.
Lộ vẫn luôn quan sát biểu hiện của Leblan, biết nó đã để ý đến Kỷ Hiểu Ngạn, nhìn ra nó đã có chút nghĩ thông, nên không cho nó nhiều gợi ý hơn nữa mà chỉ lặng lẽ rời đi. Ông tin chắc rằng con trai mình không phải thằng ngu, cũng tin chắc rằng chỉ có mình mới có thể nó hiểu rõ triệt để, thật sự thông suốt.
Lộ lặng lẽ đóng cửa lại, để Leblan ở một mình.
Trong đầu Leblan lúc này đang không ngừng hiện lên những dòng kí ức: Từ lần gặp gỡ đầu tiên với Bạch Ánh lúc nhỏ, cho đến khi làm bạn với mình, mỗi ngày Bạch Ánh đều không ngại vất vả đi từ nhà đến Vườn địa đàng để chơi đến mình, rồi đến những năm mình khổ sở chờ Bạch Ánh học xong. Cuối cùng là lần Bạch Ánh từ chối lời cầu hôn của mình, bỏ đi lần thứ hai. Và cả lần trở lại này của Bạch Ánh.
Hình ảnh đó cứ nhất nhất xoay tròn trong đầu Leblan, xoay đi xoay lại.
Tình cảm giữa hai người, không oanh oanh liệt liệt, cũng chẳng thâm trầm như nước. Có chút giống như tình thân không sao dứt bỏ được. Khiến cho mình không kìm nổi bản năng cứ đối tốt với cậu ta hơn một chút, dù cho cậu ta có khiến mình tổn thương thì mình cũng có thể tha thứ cho cậu ta rất nhanh. Như vậy thật giống như sự bao dung với một người em trai.
Mà đối với Kỷ Hiểu Ngạn, ấn tượng sâu sắc nhất của Leblan với cậu ta chính là cặp mặt to thật to và nụ cười ngại ngùng.
Mặc dù mới quen trong vài năm ngắn ngủi, nhưng trong lúc tĩnh tâm, Leblan phát hiện, thời gian Kỷ Hiểu Ngạn xuất hiện trong lòng mình, cư nhiên chẳng hề kém so với Bạch Ánh đã cùng mình lớn lên từ nhỏ, thậm chí —— còn nhiều hơn nữa kia.
Kỳ lạ nhất là lúc phát hiện ra điều này trong lòng mình lại chẳng có bất cứ cảm giác kinh ngạc nào, ngược lại cảm thấy rất bình thường.
Ngược lại cảm thấy kỳ quái khi thấy Kỷ Hiểu Ngạn không sinh Phil trong lúc Bạch Ánh chưa trở về mà cậu ta vừa về Kỷ Hiểu Ngạn đã vội sinh, còn cảm thấy kỳ quái khi cậu ta đồng ý ly hôn với mình. Gã cảm giác như không phải như thế, nhưng lại chẳng biết là lạ ở chỗ nào, thật giống như là thời gian không đúng. Chính là cảm giác kỳ quái ấy chẳng hiểu sao lại cứ sinh ra trong lòng Leblan.
Thời gian cứ thế trôi đi, hình ảnh trong đầu Leblan vẫn cứ chuyển động không ngừng nghỉ. Não hoạt động suốt cả một đêm chẳng hề ngừng nghỉ, giống như đang lưu loát chỉnh đốn lại, sương mù trong lòng cũng loãng đi không ít.
Cho đến khi thái dương ngày hôm sao xuất hiện.
“A! Thì ra là vậy đúng không?” Leblan cười khổ, kết quả của đêm suy tư chính là: “Mình xứng đáng!”